Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Cái gì?"

Khuôn mặt Lâm Chính căng thẳng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này anh mới phát hiện, đám mây đen cực lớn trên đầu, giờ phút này đã hóa thành một đám mây màu xanh đậm!

Không, đó không phải là đám mây màu xanh đậm, mà một đám mây sấm sét!

Một 'đám mây' hoàn toàn được tạo thành từ sấm sét.

Các tia sét đan xen lẫn nhau, cuộn đều vào nhau, tạo thành những đám mây...

Lâm Chính trợn to hai mắt, không thể tin nhìn bầu trời.

Bùm!

Bỗng chốc, đám mây sấm sét' nổ tung, mười tám lưồng sấm sét cực lớn có đường kính dày khoảng ba mét bắn ra, giống như mười tám con rồng đáng sợ, chém về phía mười tám hướng ở khu vực xung quanh.

Bùm!

Con rồng sấm sét đáp xuống, nhưng không tiêu tan.

Chúng dường như đã đâm vào lòng đất, một đầu nối  

với mặt đất, đầu kia nối với đám mây sấm sét trên bầu trời.

Tất cả mọi người đều bị nhốt trong ngục giam sấm sét do mười tám luồng sấm sét này dựng lên!

Mọi người kinh hãi nhìn quanh.

Một số người sợ hãi trước cảnh tượng này muốn lao ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng bọn họ vừa tới gần những luồng sấm sét đó, đã bị lưỡng sấm sét mãnh liệt buộc phải rút lui, có người dùng sức miễn cưỡng lao ra khỏi ngục giam, nhưng trong nháy mắt đã bị sét đánh hóa thành tro tàn, chết ngay tại chỗ.

"Cái gì?" Mọi người đều bị cảnh tượng này dọa phát điên.

"Cổn Thiên Lôi! Ông đã làm gì?", trại chủ Tam Trại lao tới, tóm lấy Cổn Thiên Lôi rồi gầm lên.

Lúc này, Cổn Thiên Lôi đã sống dở chết dở sau khi trúng đòn đánh của Lâm Chính, ông ta tung ra chiêu pháp như vậy đã sớm hao tổn sức lực, không còn sức đánh trả, cũng không còn sức phản kháng.

Ông ta khó khăn mở mắt, nhìn Lâm Chính trước mặt, nở nụ cười hung ác.

"Đây là trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi... tôi đã sử dụng nguồn gốc lực sấm sét, nguồn gốc tinh huyết và nguồn gốc thần lực để thi triển chiêu thức! Một khi thi triển chiêu thức này, tuổi thọ của tôi sẽ giảm xuống ba mươi năm! Nhưng không còn quan trọng nữa! Chiêu này là chiêu mạnh nhất của tôi! Là cấm thuật trong Lôi Hệ Thuật Quyết! E rằng hôm nay tôi không thể sống sót, nhưng có các người chết cùng thì chết cũng đáng, chết cũng đáng! Ha ha ha ha...”, Cổn Thiên Lôi bật cười điên cưồng, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Đám người Thánh Sơn vô cùng sốt sắng, lập tức chạy trốn xung quanh, tìm nơi trốn thoát, nhưng mười tám luồng sét đã hoàn toàn khóa chặt khu vực xung quanh, họ hoàn toàn không thể thoát ra ngoài được.

"Cổn Thiên Lôi đại nhân, ý của ông là gì? Chẳng lế ngay cả chúng tôi cũng sẽ bị luồng sấm sét này giết chết sao?”

Đám người Thiên Tính Gia đi theo Trấn Trầm Hổ đầu hàng Thánh Sơn cũng rất nôn nóng, nhao nhao chạy đến chất vấn.

"Luồng sấm sét này... không thể phân biết được địch với ta... sao các người có thể tránh được chứ?", Cổn Thiên Lôi vừa cười vừa thở hổn hển.

"Ông... khốn kiếp!"

"Ngay cả bọn ta mà ông cũng muốn giết sao?"

"Mau dừng tay! Dừng thứ này lại cho tôi!" 

"Mau thả chúng tôi ra ngoài!"

Đám người đó vừa hoảng sợ vừa tức giận, đồng loạt lao tới, túm lấy Cổn Thiên Lôi rồi la hét.

Nhưng Gổn Thiên Lôi không hề sợ hãi, cười ha hả: "Đám chuột nhắt! Được chôn cùng Cổn Thiên Lôi tôi là vinh hạnh của các người! Ra ngoài làm gì? Cứ yên tâm ở đây chờ chết đi, ha ha ha..."

"Ông! AI"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement