Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 Các cao thủ Thánh Sơn đều dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.

Bọn họ không cười nhưng sự giễu cợt, ánh nhìn sâu xa, sự chế nhạo hiện rõ mồn một trong ánh mắt.

“Kẻ sợ chết thì tôi thấy rất nhiều, nhưng chưa thấy ai không sợ chết. Thần y Lâm, cậu coi như kẻ đầu tiên không sợ chết mà tôi từng gặp! Nếu cậu muốn rời khỏi thế giới này, tôi có thể giúp cậu!”, Thất Thần Tướng kia cười nhạt, đi thẳng tới trước.

Sát khí hùng hậu khiến người ta không rét mà run.

Thần Võ Tôn im lặng, đang định nổi giận thì Lâm Chính lại lên tiếng trước: “Tôi cho ông cơ hội, ông ra tay. đi. Nếu giết được tôi, tôi sẽ cố găng dẫn theo tất cả mọi người ở Giang Thành đến Thánh Sơn tùy các ông xử lý”.

“Thần y Lâm!", Thần Võ Tôn hô lên.

“Tôn giả, tôi nói rồi, chuyện này không cần bà can thiệp, tôi sẽ tự xử lý tốt”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, tôi đã nói rồi, cậu chưa chắc đã là đối thủ của ông ta! Cho dù có thẳng thì đã sao? Nếu giết Thất Thần Tướng, thiên kiêu hạng nhất sẽ đích thân đến Giang Thành, lúc đó šy gì đối kháng với cậu ta? Cậu đừng manh động!”, Thần Võ Tôn nghiêm túc nói, khuyên nhủ lần nữa.

“Tôn giả, bà đứng đó xem là được”. 

Lâm Chính lắc đầu, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.

“Cậu..", Thân Võ Tôn sốt ruột, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

 Thất Thần Tướng lại bật cười.

“Thú vị, tôi chưa gặp ai không biết sợ như vậy! Được! Nếu vậy, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”.

Nói xong, Thần Tướng đó đi tới.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh đáng sợ bao. †rùm Lâm Chính.

Mặt đất đóng băng thành một lớp sương lạnh, vách tường, cửa lớn, cây cối xung quanh đều bị đóng băng.

Cao thủ Dương Hoa đứng sau lưng Lâm Chính cũng kinh hoảng, vội vàng lùi về sau.

 Khi lùi đến nơi an toàn, bọn họ mới phát hiện áo quần mình đã đóng băng, tay chân một vài người cũng đóng băng, vô cùng đáng sợ. 

Nếu muộn thêm mấy giây nữa, e là sẽ đóng băng cả người.

“Lực hàn băng đáng sợ vậy sao?”.

“Người này có thủ đoạn gì? Pháp thuật sao?”.

Đám người Nguyên Tỉnh, Tào Tùng Dương ở phía sau kinh ngạc lên tiếng.

“Đó không phải pháp thuật! Đó là sức mạnh của vực!”, Thần Võ Tôn lên tiếng.

“Sức mạnh của vực?”.

“Đúng! Sức mạnh của vực! Lưồng sức mạnh này chính là sức mạnh của vực hàn băng! Xung quanh Thần Tướng đó là lĩnh vực của ông ta. Nếu vào trong lĩnh vực. của ông ta thì sẽ bị sức mạnh của vực làm bị thương, rất đáng sợ”, Thần Võ Tôn nói.

“Cái gì? Sức mạch của vực?”.

Mọi người biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.

Lúc này, trên người Lâm Chính cũng đã có một lớp băng sương bắt đầu ăn mòn người anh.

Nhưng sức mạnh hàn băng trên người Lâm Chính không quá ghê gớm, chỉ phủ một lớp băng lực mỏng manh. Hiển nhiên, khí kình quanh người Lâm Chính vô cùng mạnh mẽ.

“Đáng sợ thật... Tôn giả, bà có tu luyện được sức mạnh của vực không?”, Mạn Sát Hồng kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Tôi?”, Thần Võ Tôn lắc đầu: “Tôi chưa tu luyện sức mạnh của vực, sức mạnh này không phải muốn tu luyện là có thể tu luyện. Có lẽ người kia được thiên kiêu hạng nhất chỉ dẫn mới tu luyện được, dù vậy cũng rất phi phàm, thiên phú ông ta cũng rất đáng sợ”.

“Hóa ra là vậy...”.

“Thất Thần Tướng dưới trướng thiên kiêu hạng nhất người nào người nấy đều là yêu nghiệt đương thời. Mỗi người đều có thiên phú thực lực khiến người khác không tưởng tượng được, các người không thể nào so sánh. Thần y Lâm đắc tội với thiên kiêu hạng nhất thì thật không lý trí! Thật không lý trí..”, Thần Võ Tôn thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement