Lâm Chính hơi đau đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm tài liệu trên bàn lên.
Nhãn lực của anh rất nhanh nhạy, đọc nhanh như: gió, lướt qua sẽ không quên, trong vòng một giờ anh đã đọc hết tài liệu.
Lúc Lâm Chính đặt văn kiện xuống, sắc mặt nghiêm †úc, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Anh không ngờ Dương Hoa lúc này lại có nhiều vấn đề như vậy, vấn đề nào cũng nghiêm trọng.
"Chủ tịch Lâm, các hạng mục nghiên cứu phát triển khác nhau của cậu cần rất nhiều kinh phí nghiên cứu, hơn nữa những tổn thất do các trận chiến ở Giang Thành trong khoảng thời gian này cũng do chúng ta và bên phía. chính phủ cùng chịu một bên một nửa, việc này là do cậu dặn dò.
Cộng thêm việc chúng ta nhiều lần giảm giá các loại thuốc, Học viện Huyền Y Phái còn cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí cho người già yếu, ốm đau, tàn tật, phụ nữ mang thai... dẫn đến việc công ty lao đao, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ phá sản”.
Mã Hải lại thở dài ngao ngán.
Mặc dù nhiều việc của Lâm Chính không suy nghĩ trên lợi ích của công ty nhưng Mã Hải cũng không phản đối, suy cho cùng những gì Lâm Chính làm đều thực sự mang lại lợi ích cho người dân.
Theo Mã Hải thấy, Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần, một nhà từ thiện, không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Nếu ông ta toàn quyền phụ trách Dương Hoa, Dương Hoa nhất định sẽ có quy mô lớn hơn bây giờ, đương nhiên, danh tiếng sẽ không thể so sánh với bây giờ.
Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính mới mở lời.
"Nếu muốn xoay chuyển tổn thất, kiếm thêm lợi nhuận, ông có đề xuất nào hay không?", Lâm Chính hỏi.
"Biện pháp đơn giản nhất là nghiên cứu thêm mấy loại thuốc đặc trị, hơn nữa phải tăng giá thuốc lên. Ngoài ra, việc phát triển một số hạng mục ở Giang Thành cũng nhất định phải theo kịp tiến độ. Danh tiếng bây giờ của công ty chúng ta không ai so sánh được, cộng với sự đóng góp của cậu cho chính phủ, chính phủ sẽ rất sẵn lòng giao dự án hàng chục tỷ tệ cho chúng ta”, Mã Hải nói.
"Được, cứ làm theo lời ông nói đi”, Lâm Chính gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ đưa cho ông thêm vài phương thuốc, phải mau chóng nghiên cứu phát triển đưa ra thị trường”.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải khẽ cúi đầu, nhưng không rời đi, mà do dự chần chừ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Còn có chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải do dự một chốc, trầm giọng nói: "Chủ tịch Lâm, kỳ thật tôi có một cách nâng cao thực lực của Dương Hoa lên một tầng cao hơn, nhưng... có khả năng sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
"Ông nói trước đi đã”. “Độc quyền”, Mã Hải cúi đầu. Lâm Chính sững sờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!