Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Thánh Sơn đúng là ngọa hổ tàng long, bảy vị Thần Tướng đều ngã ngựa, Thánh Sơn còn phái người đến Giang Thành trả thù trong thời gian ngắn như vậy?

Lâm Chính đặt thư xuống, ánh mắt nghiêm nghị.

Không nghỉ ngờ gì nữa, lần này người của Thánh Sơn đến đây chắc chắn sẽ còn mạnh hơn cả Thất Thần Tướng.

Thiên kiêu hạng nhất?

Không thể nào! Thái Bình An đã nói rõ không phải thiên kiêu hạng nhất ra mặt, nhưng rốt cuộc là ai anh ta

cũng không biết.

Mặc kệ, dù có là ai cũng không thể để người đó vào Giang Thành.

Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chuẩn bị xuất phát đến ngoại thành ngăn chặn kẻ địch.

“Thần y Lâm! Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng anh!”. Thẩm Niên Hoa đang luyện đan lập tức đứng dậy. “Không cần, các người ở đây luyện đan là được”. Lâm Chính nhỏ giọng đáp, vội vã rời đi.

Thẩm Niên Hoa muốn nói lại thôi.

'Từ Thiên lập tức thông báo cho cao thủ của Dương Hoa, mọi người bắt đầu bố trí phòng tuyến xung quanh Giang Thành.

Quân đoàn Long Huyền cũng đã điều quân đi hỗ trợ.

Dù gì lúc trước trải qua nhiều cuộc chiến, cộng thêm một công viên bị nổ tung, chính phủ Long Quốc đang cực kỳ tức giận, quân đoàn trưởng Chu Huyền Long bị cảnh cáo một trận. Nếu lần này để người của Thánh Sơn vào thành phố ngang nhiên phá hoại, e là Chu Huyền Long sẽ không giữ được chức quân đoàn trưởng.

Lâm Chính cho người tính toán đường đi của cao thủ Thánh Sơn đến Giang Thành, sau đó đợi sẵn ở một nơi vắng vẻ ít người ở ngoại ô.

Mục tiêu của bọn họ là Lâm Chính, dù anh không chờ đợi trên đường bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ tìm đến cửa.

Quả nhiên. Lộc cộc lộc cộc... Tiếng vó ngựa lướt nhanh vang lên, sau đó thì thấy một con ngựa trắng chở theo một cô gái mặc áo màu đỏ đi về phía này.

Cô gái có vẻ ngoài cực kỳ quyến rũ, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài màu đen, mắt hồ ly môi đỏ hút hồn người khác. Người đàn ông nào nhìn cô ta lần đầu tiên cũng sẽ bị cô ta hấp dẫn. 

Nhưng đáng chú ý nhất là bộ quần áo trên người cô ta, đỏ đến mức khiến người ta kinh hãi.

Lâm Chính ngửi ngửi, phát hiện mùi máu lẫn trong hương thơm cô gái.

Chiếc áo đó dùng máu người để nhuộm đỏ. “Thần y Lâm?”.

Cô gái khẽ cười, một tay cầm kiếm một tay giữ dây cương, mang phong thái của nữ hiệp thời cổ đại.

“Cô là người của Thánh Sơn?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải”.

Cô gái thừa nhận, mỉm cười: “Anh đã giết bảy Thần Tướng của Thánh Sơn chúng tôi, tội không thể tha. Tôi nhất định phải giết chết anh, nhưng trước khi giết, thiên kiêu đứng đầu đã dặn phải phá hủy anh một cách triệt để! Thế nên tôi hi vọng anh có thể đi cùng tôi đến một nơi, thế nào? Đi theo tôi đi”.

“Cô đã nói đến thế thì sao tôi có thể đi theo cô được? Cô về đi, nói với thiên kiêu hạng nhất, nước sông không phạm nước giếng, là do Thánh Sơn các người gây sự với tôi trước. Nếu dừng chiến tranh ở đây, hai bên còn có thể tạm thời hưởng thái bình. Còn nếu tiếp tục chém giết thì sẽ có bao nhiêu người chết, không ai đoán trước được”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Thần y Lâm đúng là thích đùa. Tôi đã đến đây muốn dẫn anh đi, có đi hay không chưa tới lượt anh quyết”, cô gái mỉm cười đáp.

“ð?. _ Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Lúc này cô gái đột nhiên lấy một chiếc đồng hồ ra xem giờ, mỉm cười nói: “Đến giờ rồi”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement