"Em rể, khi nào chúng ta được về nhà...', Tô Dư thần chí không được tỉnh táo, lẩm bẩm.
"Sắp rồi, sắp rồi, tôi sẽ đưa chị về nhà sớm thôi”.
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tiểu Dư, chị ngủ một giấc đã. Đợi chị tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ về nhà".
"Được...được rồi em rể..."
Tô Dư lẩm bẩm, sau đó mí mắt sụp xuống, lại tiếp tục thiếp đi.
Sát khí bên trong Lâm Chính càng lúc càng mãnh liệt.
"Thánh Sơn! Là các người ép tôi đấy nhé!"
Lâm Chính khẽ gầm gừ, quyết định không kiêng dè gì nữa. Anh vung tay lên không trung.
Phiu phiu phiu.... Một lượng lớn kim bạc bay ra.
Đến giờ phút này Lâm Chính đã không còn lựa chọn nào khác.
Nếu đã không có lựa chọn thì chỉ còn cách liều chết chiến đấu, cùng lắm là chết cùng đám người này.
Trong tay anh có rất nhiều loại cấm thuật, đều là cấm thuật sử dụng châm bạc. Cấm thuật này có thể giúp sức mạnh của anh tăng lên hàng trăm lần trong thời gian ngắn, có thể dùng để đối phó với người phụ nữ áo đỏ. Có điều cái giá phải trả khi dùng cấm thuật quá đắt, không phải đốt cháy sinh mệnh thì cũng là tổn thọ, hoặc mất đi ý thức. Sử dụng quá đà thì sau đó còn có thể trở thành người thực vật...
Chiêu thức này đem tới năng lượng quá lớn, cơ thể phải chịu đựng luồng năng lượng quá lớn nên đương nhiên sẽ sinh ra phản ứng phụ.
Nhưng đến nước này Lâm Chính đã không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Chính hai mắt đỏ ngàu, chuẩn bị lấy kim bạc ra kêu gọi cấm thuật.
Nhưng đúng lúc này.
Choang!
Một ánh sáng đủ màu sắc đột nhiên toả ra từ dưới chân anh.
Lâm Chính sững người, cúi đầu nhìn xuống. Anh phát hiện đó chính là chiếc hộp kim cương.
Thế nhưng chiếc hộp giờ đã biến thành màu đỏ máu do máu tươi từ trên người anh chảy xuống.
Chiếc hộp nhuốm máu tự động mở ra, ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài.
"Đây là?" Lâm Chính sững người.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì anh thấy trong cái hộp có vài tấm bùa bay ra.
'Tấm bùa hiện ra trước mắt anh như được chiếu bằng máy chiếu.
"Bát quái âm dương sơ vạn tượng, ngũ hành tự tổn đãng tứ phương, thiên địa luân hồi chưởng vu thủ, vô ngã vô giới diệc vô thần..."
Lâm Chính lẩm nhẩm đọc, đồng tử đột nhiên giãn ra.
"Những thứ này.... dường như là một loại tâm pháp hoặc khẩu quyết gì đó. Bên dưới vẫn còn....lẽ nào đây là truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh?"
Nhưng... tại sao vô duyên vô cớ, truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh lại tự động mở ra như vậy?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, cúi đầu quan sát.
Anh phát hiện nơi chiếc hộp rơi xuống là trung tâm đại trận!
Hoá ra linh giới của đại trận đã bị máu tươi của anh phá vỡ, cho nên cái hộp này mới mở ra như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!