“Cái gì?".
Thái Bình An vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta còn không biết hai thủ vệ đó đến từ lúc nào.
“Quả nhiên có chuột chui vào đây”.
“Đúng là to gan, ngay cả khổ ngục cũng dám cướp, xem ra mày cũng muốn chịu đủ giày vò ở đây giống bà ta".
Vẻ mặt hai người lạnh băng, cầm chiến đao đi về phía Thái Bình An.
Thái Bình An kinh ngạc, liên tục lùi về sau.
Võ kỹ của anh ta không cao, đối phó với một thủ vệ cũng không có phần thắng, đừng nói tới ở đây có hai tên.
Bây giờ anh ta bị chặn đường ở đây có thể nói là không còn lối thoát.
Phải làm sao đây?
Thái Bình An nghiến răng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ kế sách.
Lúc này, người phụ nữ trong lòng anh ta cũng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân ú ớ hét lên, sau đó toàn thân phóng ra
khí kình đáng sợ.
“Không hay! Người phụ nữ này muốn phá hủy xiềng xích tu vil”.
“Mau ngăn bà ta lại!". Hai thủ vệ không dám chần chừ, xông tới trước. Xiềng xích tu vi?
Thái Bình An sửng sốt, lúc này mới phát hiện xương tỳ bà của mẹ mình bị hai thứ giống như đỉnh đâm vào.
Anh ta lập tức nhổ nó ra.
Ẩm!
Trong nháy mắt, khắp người Trấn Nguyệt Tiên Nhân †ỏa ra khí kình mạnh mẽ, giống như nước lũ tuôn trào.
Hai thủ vệ đó vội vàng chống đỡ nhưng không chống đỡ nổi, bị luồng khí kình đó đánh bật ra.
Thái Bình An không dám do dự, ôm mẹ mình chạy ra ngoài.
Mặc dù Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã gãy hai tay hai chân, thương tích đây mình, nhưng tu vi của bà ta vẫn chưa bị phế. Dù sao nếu phế tu vi, bà ta sẽ không chịu nổi giày vò, Thánh Sơn định sẽ phong tỏa tu vi bà ta rồi từ từ hành hạ giày vò.
Không ngờ lần này lại trở thành mầm họa.
Nhưng rốt cuộc vết thương của Trấn Nguyệt Tiên Nhân quá nặng, lần vận khí này dường như đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của bà ta, dẫn đến bà ta không ngừng nôn ra máu, khí tức càng lúc càng yếu đi.
“Mẹ! Mẹ hãy kiên trì! Con sẽ đưa mẹ ra ngoài, con sẽ chữa khỏi cho mẹt”.
Thái Bình An vô cùng sốt ruột, chạy đi như điên.
Tiếng chuông cảnh báo của khổ ngục đã vang lên, nhiều thủ vệ đã tập trung ở nơi này.
Thái Bình An kinh hãi biến sắc, lập tức lao ra khỏi địa lao, chạy ra ngoài Thánh Sơn.
“Bắt thăng nhóc đó lại!". “Đừng hòng chạy!”.
Đám thủ vệ nhanh chóng phát hiện ra Thái Bình An, lập tức đuổi theo anh ta.
Thái Bình An chạy một mạch, thở hổn hển, mồ hôi không ngừng tuôn rơi.
Sức chân của anh ta hoàn toàn không thể so sánh với đám thủ vệ, lại còn ôm theo một người trên tay, bị đuổi kịp là chuyện sớm muộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!