Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Thái Bình An tức giận nổi lửa, nhưng lân này cũng không dám làm gì.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nhìn Thái Bình An, nhưng chẳng mấy ánh mắt lại dừng trên người Lâm Chính, đôi mắt nghiêm nghị.

Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt của thiên kiêu hạng nhất, cũng quay sang nhìn.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau!

“Người này thật là lạ mặt, anh là bạn của Thái Bình An sao?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên hỏi.

“Có thể coi là vậy, tôi cũng là bạn của Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Thiên kiêu anh không bắt Trấn Nguyệt Tiên Nhân thì có thể phiền anh hỗ trợ người của Long Tổ cùng tìm kiếm Trấn Nguyệt Tiên Nhân và những người mất tích hay không?”, Lâm Chính hỏi.

“Việc nghĩa không từ”, thiên kiêu hạng nhất khẽ gật đầu.

“Thiên kiêu đã có lời, bây giờ chúng tôi sẽ dọn dẹp. hiện trường”, Trương Quân nói, sau đó phất tay cho người dọn dẹp thi thể của những người che mặt đã tự nổ.

Nhìn cảnh này có vẻ Trương Quân chuẩn bị rút quân.

Nhưng cũng phải, thiên kiêu hạng nhất làm việc quá sạch sẽ. Ai cũng biết trận hỗn loạn vừa rồi là do một tay anh ta lên kế hoạch, nhưng mọi người vẫn không có cách gì.

Dù sao tất cả những người che mặt tham gia ám sát Trương Quân đều đã chết, hơn nữa, ai cũng chết không †oàn thây, không có cách nào nhận ra thân phận của bọn họ.

Cộng thêm vở kịch “cừu thế mạng” của thiên kiêu hạng nhất giúp anh ta thoát khỏi hiềm nghỉ, Trương Quân không thể làm gì được anh ta.

“Trương Quân đại nhân, thật đáng tiếc, nếu có thể bắt sống một kẻ thì có lẽ có thể điều tra ra người đứng sau rồi”, thiên kiêu hạng nhất nhìn những chiến sĩ Long Tổ đang thu dọn xác, thản nhiên nói.

Mặc dù giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng sự ngông cuồng trong đó lại vô cùng rõ rệt.

Dù trên Thánh Sơn toàn là người của Long Tổ, nhưng bọn họ phát hiện, những cao thủ Long Tổ này có vẻ đều bị thiên kiêu hạng nhất khống chế, bị anh ta đùa giỡn xoay vòng vòng.

Trong lòng Trương Quân chất đầy oán khí, vẻ mặt âm trầm phẫn nộ, nhưng lại không còn cách nào khác.

Trong tình huống không có chứng cứ gì, ông ta không làm gì được thiên kiêu hạng nhất, chỉ đành trơ mắt nhìn bộ dạng đắc ý và ngạo mạn của anh ta.

“Chuẩn bị rút quân!”. Trương Quân hét lên. “Vâng, thưa đội trưởng”. Một chiến sĩ đáp lại.

Vẻ đắc ý trong ánh mắt người của Thánh Sơn càng sâu đậm, không khỏi nhếch miệng cười.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement