Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Trần Chiến im lặng.

Ông ta không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Khoảng ba phút sau mới trở lại phòng bệnh.

"Tướng Lâm, ý của chúng tôi là tập hợp quân đội Nam Cảnh, quân Lục Dã và quân đội Long Tổ của tôi để bao vây và trấn áp Thánh Sơn! Nếu ba đội quân lớn cùng nhau tấn công Thánh Sơn, nó sẽ không trụ được lâu", Trần Chiến nghiêm túc nói.

"Có thể thành công trong một ngày không?"

"Cái này. .. e rằng không được. Dựa theo tin tình báo, xung quanh Thánh Sơn đã bố trí và kích hoạt một trăm linh tám cái bẫy, hơn nữa còn có một kết giới tạo ra bằng năng lượng, kết giới này có thể chống lại hỏa tiễn. Hơn nữa, tất cả cao thủ Thánh Sơn đã được triệu hồi, nhất định sẽ kiên trì bảo vệ nơi này. Vì vậy, nếu trong một ngày chiếm được Thánh Sơn là rất khó, nhưng tôi nghĩ nhiều nhất là ba ngày, Thánh Sơn có thể bị san bằng!" Trần Chiến tự tin nói

"Ba ngày? Đến lúc đó sợ là không kịp”, Lâm Chính lắc đầu.

"Làm sao có thể không kịp?"

"Khi thiên kiêu hạng nhất đến Giang Thành, chỉ huy ba đại quân đoàn các ông cùng binh lính tinh nhuệ đều có mặt, hắn làm sao không nghĩ đến việc ba đại quân đoàn sẽ liên thủ kia chứ? Hắn nhất định sẽ đánh giá hệ thống phòng ngự của Thánh Sơn có thể trụ được bao. lâu. Ông nói ba ngày , hắn cũng đoán được là có ba ngày, ba ngày này có lẽ là ba ngày mấu chốt nhất của hắn! Ba ngày sau, một khi thiên kiêu hạng nhất thành công đột phá, thực lực nâng tới cảnh giới không ai lường được, chỉ sợ trong cả ba quân đoàn cũng không có người nào là đối thủ của hắn! Bằng không, hắn cũng không dám trở mặt với Long Quốc như vậy!"

“Bởi vì, một khi thành công, hắn mới có tự tin đàm phán cùng Long Quốc! Ông hiểu không?"

Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt so với trước kia nghiêm túc hơn.

Đàm phán? Có lẽ đó là mục đích của thiên kiêu hạng nhất.

Nhưng đến lúc đó, Lâm Chính cũng cách cái chết không còn xa.

Anh vốn đã không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất, nếu để hắn thành công đột phá cảnh giới, chỉ sợ Lâm Chính ở trước mặt hắn lúc đó không khác gì con kiến bò trên mặt đất.

Đến lúc đó, thiên kiêu hạng nhất muốn giết anh còn dễ hơn trở bàn tay!

Trần Chiến siết chặt nắm đấm, nghiêm mặt lại, nói: "Vậy thì tôi sẽ lập tức hồi đáp tướng Vạn, xin ông ấy điều động thêm hai quân đoàn”.

"Rất có thể... ông sẽ không xin được”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Tại sao tướng Lâm lại nói như vậy?” Trân Chiến sửng sốt.

"Thánh Sơn cũng không phải thế giới cách biệt với bên ngoài, thiên kiêu hạng nhất có thể đạt được thành tựu hôm nay, cũng không thể chỉ có một mình hắn dựng nên!" Lâm Chính trầm giọng nói.

Trần Chiến giật mình, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hơi thở đột nhiên dồn dập, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lâm Chính.

Mặc dù lời nói của Lâm Chính rất mập mờ, nhưng ông ta đã hiểu ra điều gì đó.

Cốc cốc cốc! Lúc này, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. “Vào đi”, Lâm Chính đáp.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người lính nhanh chóng bước vào, sau khi chào hỏi Lâm Chính, anh ta lập tức thì thầm với Trần Chiến: “Tướng Trần, vừa nhận được tin tướng Vạn và tướng Chung tạm thời bị điều động đến phương Bắc, chỉ viện quân đội ở biên giới phía Bắc. Quân đội Lục Dã và quân Nam Cảnh đang chuẩn bị bị giải tán khỏi Giang Thành, đội quân chuẩn bị tới Thánh Sơn cũng đã được điều động”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement