Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Buổi chiều hôm đó, Trân Chiến dẫn quân rời khỏi Giang Thành.

Nhưng hướng hành quân không phải Thánh Sơn mà là sân bay quân dụng.

Lâm Chính nghe tin xong thì rơi vào trầm tư. Anh chưa từng nghĩ thiên kiêu hạng nhất lại mạnh như vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể giải

quyết được ba đội quân lớn.

Chỉ sợ người đứng đăng sau thiền kiêu hạng nhất này thủ đoạn thông thiên!

Giờ đến Trần Chiến cũng không thể tới Thánh Sơn, Thánh Sơn giờ đã không còn bị uy hiếp nữa.

Thiên kiêu hạng nhất sẽ có đủ thời gian để đột phá.

Tình cảnh của Lâm Chính hiện giờ quả thực là rất hiểm nghèo.

"Tôi biết rồi!"

Nghe Từ Thiên báo lại xong, anh hít sâu một hơi rồi nói: "Ông đi xuống trước đi".

"Vâng". Từ Thiên nét mặt nặng nề rời khỏi đó.

"Mã Hải, tất cả làm theo kế hoạch tôi đã sắp xếp, lập tức xuất phát", Lâm Chính nghiêng đầu nói với Mã Hải đang đứng bên cạnh.

Anh không để ý Mã Hải lúc này nước mắt đã rưng rưng, nói: "Chủ tịch Lâm, làm vậy quá mạo hiểm! Một khi có chuyện gì, ai...ai có thể cứu cậu đây?"

"Mã Hải, giờ tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc lựa chọn phương án này, tôi cũng hết cách. Có lúc, phải đi vào chỗ chết mới có thể tái sinh. Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp nhưng cũng phải thử một lần", Lâm Chính giọng khàn khàn đáp.

"Nhưng có thể đợi tướng Trần, tướng Vạn quay lại mà. Nếu họ quay lại thì sẽ có cơ hội", Mã Hải vội vã nói.

"Khó... rất khó, đợi họ quay lại thì thiên kiêu hạng nhất đã đột phá thành công rồi. Đến lúc đó hắn muốn giết tôi thì mấy vị tướng kia cũng không ngăn nổi! Hắn ta sẽ trở thành kẻ đứng đầu giới Võ Đạo. Đến lúc đó, chính phủ Long Quốc cũng không trị nổi hắn. Chúng ta trong mắt hắn chẳng khác nào đàn kiến", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Chủ tịch Lâm!"

Mã Hải quỳ sụp xuống, không kìm được mà bật khóc nức nở.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ấy, cắn môi rồi nói: "Chuyện này ông đừng để lộ ra ngoài, cứ nói với họ là tôi đi nơi khác dưỡng bệnh. Ngoài ra ông hãy bố trí chỗ trú ẩn, một khi xảy ra chuyện ông hãy sắp xếp chỗ ở cho mọi người, lánh đi một thời gian. Như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn cho mọi người".

"Được...được..." Mã Hải oà khóc nức nở.

"Mã Hải, ông là người tôi tin tưởng nhất. Những năm nay ông vì tôi, vì Dương Hoa mà tận tâm tận lực. Mặc dù bình thường tôi không trực tiếp đứng ra quản lý Dương Hoa, nhưng những đóng góp của ông tôi đều nhìn thấy. Tôi có một viên đan dược, là đặc biệt chuẩn bị cho ông. Uống viên đan này vào rồi, đảm bảo kiếp này sẽ không bệnh tật, có thể kéo dài tuổi thọ đến hai trăm tuổi. Ông có thể uống nó hoặc truyền lại cho hậu duệ của ông, việc đó ông toàn quyền quyết định".

Lâm Chính lấy ra một viên đan dược, đưa cho Mã Hải.

Mã Hải run rẩy nhận lấy, hai mắt đỏ ửng.

"Được rồi, ông đi làm việc đi", Lâm Chính hít sâu một hơi.

"Vâng... chủ tịch Lâm..." Mã Hải buồn bã dập đầu với Lâm Chính một cái, sau đó lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng sầu não.

Lâm Chính yên lặng nhìn cánh cửa dần đóng lại, sau đó mới cầm lấy điện thoại, ấn vào một số điện thoại  quen thuộc.

"Alo! Lâm Chính? Là anh sao? Sao mấy ngày nay em gọi điện mãi mà không được. Em và Tiểu Thiên đi nước ngoài du lịch, vài ba hôm nữa mới về. Anh ở Giang Thành chú ý an toàn nhé, nghe nói dạo này tình hình bất ổn lắm'.

Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói đầy quan tâm của Tô Nhu.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Nhu, cảm ơn em. Anh đúng là có phúc nên kiếp này mới được gặp em. Em có thể đồng ý với anh một chuyện này không?"

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement