Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

"Đám người này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đều muốn chết sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn chết ở chỗ này cùng đám Long Tổ ngu xuẩn kia?"

Người phụ nữ áo đỏ trợn to hai mắt, có chút khó chịu nói.

"Đại nhân, cô không hiểu, vị trí của cô cùng bọn họ khác nhau. Những thứ cô nhìn thấy cũng khác thứ họ nhìn thấy. Cô không hiểu cái gì là lý tưởng, là niềm tin, là tín ngưỡng như những người này. Cũng chính những thứ đó đang cho họ sức mạnh!" Thanh Nha bên cạnh nói bằng giọng khàn khàn.

"Anh nói vậy là rất hiểu những thứ này sao? Anh đang giáo huấn tôi à?" người phụ nữ áo đỏ tức giận nhìn chằm chằm Thanh Nha nói.

“Đại nhân bớt giận”, Thanh Nha lập tức cúi đầu, không dám phản bác.

"Nghe này, cho dù bọn họ có cố chấp như vậy nhưng cũng đâu thể làm được gì? Bọn họ cũng không thể thay đổi cục diện trận chiến, những kẻ được huyết trận phù trợ này đã mất đi nhân tính, có thể moi tim uống máu bọn họ một cách vô cảm. Những kẻ này giờ đã không thể gọi là con người, chỉ là một đám dã thú mình đồng da sắt! Nhìn xem, những người này sẽ chết ở đây", người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt Thanh Nha hiện lên vẻ không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn không nói gì. 

Đúng như những gì người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói.

Ngay cả khi thế tộc Bách Gia tham chiến, họ vẫn không thể thay đổi cục diện.

Da thịt của những kẻ kia thực sự đáng sợ, bất kỳ sự tấn công nào cũng không có tác dụng gì với chúng.

Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi tất cả mọi người chết ở đây.

Nhưng vào lúc này, Trương Quân đột nhiên hét lên: "Mọi người, tập trung sức mạnh và tấn công một mục tiêu. Dù da thịt của chúng có cứng rắn đến đâu thì cũng phải dựa vào sự trợ giúp của một loại sức mạnh nào đó. Chỉ cần chúng ta tiêu hao lưồng sức mạnh này, chúng ta sẽ có cơ hội!!"

Trương Quân vừa dứt lời, mọi người lập tức làm theo và tập trung tấn công một mục tiêu.

Mặc dù nhận xét của Trương Quân chỉ là suy đoán, nhưng chúng cũng có lý.

Và mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài việc thử làm như vậy.

Mọi người chọn mục tiêu là những kẻ đã lao vào đám đông và đang bị bao vây, cố gắng hết sức để tấn công chúng.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch... 

Họ tấn công bằng tất cả mọi cách.

Những con quái vật của Thánh Sơn bị tấn công liên tục bằng một lực hội tụ rất lớn.

Chúng bị nhấn chìm trước những đợt sóng tấn công của mọi người.

"Át"

Con quái vật gầm lên, như thể đang bị kích thích, từng đợt máu không ngừng tuôn ra từ cơ thể nó.

Tuy nhiên cuối cùng. Rắc! Một âm thanh lạ phát ra.

Chỉ thấy da thịt của quái vật Thánh Sơn bị tấn công liên tục đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Mặc dù vết nứt chỉ dài vài tấc, nhưng nó mang lại cho mọi người sự tự tin rất lớn.

"Có hiệu quả! Có hiệu quả! Có hiệu quả!"

Trương Quân kích động hét lên, lặp đi lặp lại: "Đừng dừng lại, giết! Tiếp tục giết! Chúng ta có thể thắng!"

"Giết"

Tỉnh thần của mọi người đã được cổ vũ rất nhiều, những cuộc tấn công trở nên dữ dội hơn.

Khi mọi người dũng cảm tấn công, vết nứt trên cơ thể con quái vật ngày càng lớn, và cuối cùng ...

Rẹt! RẹtI Rẹt...

Những thanh kiếm sắc bén của những người lính xung quanh đâm thẳng vào khe hở đẫm máu trên cơ thể quái vật Thánh Sơn rồi xoay một vòng, một con quái vật bị hạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement