Hộc! Hộc! Hộc!
Người bị người phụ nữ mặc đồ đỏ đuổi lên đỉnh núi thở hổn hển, cực kỳ hoảng sợ.
Anh ta vừa lăn vừa bò đến đỉnh núi.
Nhưng anh ta không tổ chức các cường giả Thánh Sơn còn lại vào pháp trận ngay.
Anh ta biết không thể làm chuyện này được.
Những quản lý cấp cao này đều biết pháp trận kia dùng để làm gì.
Sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện tiến vào pháp trận, bị biến đổi thành những huyết nhân như xác sống, cống mạng cho Thánh Sơn chứ?
Những người bị biến đổi trước đó là do bị người phụ nữ mặc đồ đỏ lừa vào mà thôi, cô ta đã dùng thần đan châu báu để dụ bọn họ vào pháp trận, sau đó cưỡng chế khởi động pháp trận biến đổi, từ đó tạo nên một đám huyết nhân.
Nhưng những người khác đâu có ngốc như vậy.
Nếu thực sự bảo bọn họ làm thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Người kia nghĩ đến đây liền vội vàng chạy như điên về phía một con đường khác trên đỉnh núi, định trốn khỏi Thánh Sơn, cao chạy xa bay.
Nhưng anh ta mới đi được mấy bước.
Vèo!
Gã tâm phúc của người phụ nữ mặc đồ đỏ đã rút kiếm lao vút tới trước mặt người kia, nhanh như chớp kề kiếm vào cổ anh ta.
Người kia khựng lại, toàn thân căng cứng, kinh ngạc há hốc miệng.
“Vũ đại nhân bảo anh đi biến đổi những người còn lại thành huyết nhân, sao anh không làm mà còn chạy trốn? Hừ, xem ra anh cũng phải vào huyết trận để cống hiến cho Thánh Sơn rồi”, người kia lạnh lùng nói, đang định ra tay.
“Dừn lừng tay! Bạch đại nhân! Đừng giết tôi! Cho tôi nói một câu đãi”.
Người kia cuống quýt kêu lên.
“Còn di ngôn gì sao?”, gã tâm phúc lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không vội ra tay.
Dù sao tu vi của người này cũng kém gã quá nhiều, dù anh ta dùng quỷ kế gì cũng đừng hòng thoát được.
“Cũng không được coi là di ngôn, chỉ là Bạch đại nhân, anh giết tôi hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì cả, bởi vì tôi chết rồi thì anh cũng không sống được bao. lâu đâu”.
“Nghĩa là sao?”, gã tâm phúc kia nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Bạch đại nhân, tôi hỏi anh, Vũ đại nhân nghĩ là tôi sẽ bỏ trốn nên mới bảo anh đi theo, đúng không?”, người kia dè dặt hỏi.
“Phải thì làm sao?”.
“Vậy tôi hỏi anh, có phải Vũ đại nhân bảo với anh rằng nếu tôi bỏ trốn thì hãy giết tôi, rồi anh hoàn thành việc tôi phải làm không?”.
“Đúng vậy! Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì lên đường đi!”.
Gã tâm phúc hừ mũi nói, chẳng buồn nhiều lời với người kia nữa, đang định rút kiếm ra chém vào cổ họng anh ta.
Nhưng người kia lại vội kêu lên: “Khoan khoan khoan, đại nhân, cho tôi nói một câu nữa! Anh không biết tại sao tôi muốn bỏ trốn sao?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!