Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Cả Thánh Sơn giống như một bông hoa sắp nở, mấy vết nứt đáng sợ lan từ trên đỉnh núi xuống.

Khói đặc cuồn cuộn phía trên Thánh Sơn, khiến mọi người nhìn mà kinh sợ.

Không ít chiến sĩ của Long Quốc vẫn đang ở dưới chân núi.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.

Đây chính là bản lĩnh của người đã phi thăng sao? “Tiên nhân... e là cũng chỉ được đến thế thôi...”

Vạn Kình Tùng ngồi dưới đất, ngây người nhìn đỉnh núi, thì thào nói.

Trên đỉnh núi. Hai người bị cưỡng chế tách ra. Vụ nổ mạnh khiến cơ thể bọn họ cũng bị chấn động.

Lâm Chính thở hổn hển, hơi cúi người xuống, dường như có chút không chịu nổi.

Làn da trên cánh tay chống lại đòn tấn công của thiên kiêu hạng nhất đã nứt toác, máu thịt be bét, gần như muốn nổ tung.

Về phần thiên kiêu hạng nhất, không có châm khí chế ngự, trạng thái của hắn đã khôi phục lại như ban đầu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Xem ra mày sắp không cầm cự được nữa rồi”.

Thiên kiêu hạng nhất bình thản nhìn Lâm Chính, sắc mặt lại tỏ vẻ nhẹ nhõm.

Lâm Chính không nói gì, mà giơ hai bàn tay lên, dường như đang nhìn chăm chú cái gì đó, vẻ mặt có chút suy nghĩ.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất bỗng dưng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ.

Nhưng lần này lại là màu tím. Hắn bất ngờ vung cánh tay lên. Rầm!

Mặt đất hai bên Lâm Chính bỗng dâng lên, chẳng khác nào hai bộ vuốt quỷ, móc mạnh về phía anh.

Lâm Chính lập tức lùi lại. Nhưng trong vuốt quỷ nham thạch kia phun ra ngọn lửa khủng khiếp, trong chớp mắt đã nuốt chửng Lâm Chính.

“Phá! Phá! Phái”. 

"Thiên kiêu hạng nhất vừa khẽ quát vừa không ngừng đánh ra khí kình vào trong ngọn lửa.

Bên trong ngọn lửa không ngừng vang lên những tiếng nổ, dày đặc như tràng pháo, hơn nữa mỗi luồng lửa

đều phóng ra uy lực không kém gì tên lửa xuyên lục địa.

Cả ngọn núi lớn nứt toác, đất đá bay tứ tung, từng biển lửa lớn vút lên trời như muốn thiêu đốt trời xanh.

Thủ đoạn này đủ để hủy diệt một nửa Giang Thành. Thực sự quá hung hãn!

Nhưng giữa biển lửa lại có một bóng người lập lòe. Là Lâm Chính!

Anh vẫn chưa chết, ngược lại lúc này, tất cả ngọn lửa bắt đầu tiêu tán, nhập hết vào người anh.

Tất cả đã bị Lâm Chính hấp thu! Sau khi hấp thu ngọn lửa, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên kỳ lạ, càng ngày càng đen sì, khí kình toàn thân cũng tan rã.

Sắc mặt Lâm Chính tỏ vẻ đau đớn, cơ thể cũng không đứng vững, phải chống một tay xuống đất, dường như muốn nôn ra gì đó. 

“Mình trúng độc sao?”.

Anh bỗng nhận ra gì đó.

“Đúng vậy, thần y Lâm, chắc mày tưởng tao không biết gì về mày sao? Tao biết người mày dung hòa dị hỏa, có thể hấp thu bất cứ ngọn lửa nào, thế nên những thứ †ao phóng ra đều là lửa độc. Nếu mày hấp thụ thì sẽ bị trúng Hỏa Độc. Thần y Lâm, số Hỏa Độc này chỉ dựa vào châm bạc của mày thì không thể giải được đâu”.

Thiên kiêu hạng nhất nheo mắt nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt sa sầm, lập tức vận khí kình muốn ép Hỏa Độc trong người ra.

Nào ngờ vừa động đậy, một luồng khí nóng quỷ dị bỗng dâng lên trong người.

"Phụt!".

Lâm Chính phun ra một ngụm máu tươi rất lớn.

Máu tươi vương vãi đầy đất, phát ra âm thanh xèo. xèo, rồi hiện lên màu đen sì, khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement