Lâm Chính thực sự không ngờ Thiên Ma Đạo lại tấn công Giang Thành vào lúc này.
Anh đang không ở Giang Thành, tại sao bọn chúng lại làm vậy?
Lẽ nào là để trút giận?
Thiên Ma Đạo đã đến mức bất chấp tất cả như vậy sao?
Không thể nào!
Dù là các Ma Quân hay đạo chủ thì bọn chúng cũng không ngu ngốc như vậy, dù sao ở Giang Thành đang có rất nhiều chiến sĩ của chính quyền Long Quốc, mạo hiểm †ấn công, chỉ cần hơi sơ sảy là sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc.
Hành động này không có lợi chút nào, bọn chúng nên biết rõ mới phải.
Nếu đã vật thì tại sao bọn chúng còn muốn làm vậy? Sợ rằng chỉ có một nguyên nhân.
Bọn chúng nhằm vào người của Dương Hoa, nhằm vào những người bên cạnh Lâm Chính.
Nếu có thể bắt được những người này thì sẽ uy hiếp được Lâm Chính.
Lâm Chính nghĩ đến đây, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, lập tức xoay người, định quay về Giang Thành.
"Tướng Lâm, cậu đừng lo, quân đoàn Long Huyền đang trấn thủ Giang Thành, chắc là lũ người của Thiên Ma Đạo sẽ không giành được phần thắng đâu", Vạn Kình Tùng vội vàng an ủi.
"Mong là như vậy, nhưng tôi phải lập tức có mặt ở Giang Thành, nếu không muộn mất".
Lâm Chính trầm giọng quát, bước chân vội vã.
“Tướng Lâm, bây giờ cậu về Giang Thành cũng không còn kịp nữa, tôi nghĩ hãy loan tin cậu đánh thắng thiên kiêu hạng nhất về Giang Thành trước đi. Nếu người của Thiên Ma Đạo nghe tin thì chắc chắn sẽ sợ hãi rút lui, mối nguy của Giang Thành không cứu tự hết, chẳng phải càng tốt hơn sao?", Vạn Kình Tùng suy nghĩ một chút rồi vội nói.
Bước chân của Lâm Chính khựng lại, anh gật đầu, khàn giọng nói: "Cũng là một ý hay! Tướng Vạn, làm phiền ông sắp xếp giúp!".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay! Ngoài ra, tất cả các chiến sĩ của quân Nam Cảnh và Lục Dã sẽ tiến về Giang Thành, Thiên Ma Đạo tép riu kia sẽ không thành công đâu!".
"Được!".
Vạn Kình Tùng hạ lệnh, đội quân bắt đầu xuất phát tới Giang Thành.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng được đưa đi cùng. Trận chiến Thánh Sơn đã kết thúc.
Nhưng xung quanh Thánh Sơn vẫn còn rất nhiều võ sĩ chưa rời đi.
Một số võ sĩ thấy người của chính quyền Long Quốc. rời đi, liền lập tức xông tới cái hố khổng lồ kia, muốn nhân lúc này kiếm chác chút lợi lộc mà Thánh Sơn để lại.
Chỉ tiếc là cả Thánh Sơn đã bị phá hủy, những người này đều trắng tay.
Trên một ngọn núi cao ở tít xa.
"Không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại thua một cách thảm hại như vậy, thần y Lâm Giang Thành quả nhiên bất phàm!", mấy nam thanh nữ tú đanh mắt nhìn về phía xa, đều vô cùng cảm khái.
"Điều khiến tôi bất ngờ là Thiên Thần Điện ở ngoại vực lại nhúng tay vào, Thánh Quân Diệp Viêm kia còn đích thân ra mặt... Thế thì chỉ e Diệp Viêm muốn đối đầu với thần y Lâm rồi!", người đàn ông tóc ngắn bình thản nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói.
"Đại nhân, anh thấy Thánh Quân và thần y Lâm Giang Thành, ai có y thuật cao hơn?", cô gái ở bên cạnh mỉm cười hỏi.
Người đàn ông không nói gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu đáp: "Tôi không dám nhận xét, nhưng bên Thánh Quân có thiên kiêu hạng nhất giúp đỡ, chỉ sợ cho dù y thuật của Thánh Quân không bảng thần y Lâm thì sức chiến đấu cũng hơn xa. Bây giờ, cái chết của thần y Lâm chỉ còn là vấn đề thời gian".
"Ha, không ngờ thần y Lâm lại đáng thương như vậy, thăng được thiên kiêu hạng nhất mà vẫn không có kết cục tốt đẹp", cô gái cười nói.
"Thiên kiêu hạng nhất không phải kẻ đáng sợ nhất, kẻ đáng sợ nhất chính là người kia của Thiên Thần Điện, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa qua lại gì với thần y Lâm. Tôi rất mong chờ hai y võ tuyệt thế này có thể nổ ra một trận so tài kinh thiên động địa!", người đàn ông bình thản nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.