Không có ai bên trong điện đường.
Lâm Chính không biết nơi này dùng để làm gì, nhưng từ lớp phòng ngự nghiêm ngặt bên ngoài, hiển nhiên người bình thường không thể đặt chân vào bên trong.
Lâm Chính động tác rất chậm, bước chân không tiếng động, hô hấp cùng nhịp tim đều đã điều chỉnh.
Anh tin rằng Thánh Quân Diệp Viêm bên trong sẽ không phát hiện ra mình.
Vì anh hiểu rằng một người chuyên tâm chữa trị nhất định phải tập trung cho bệnh nhân trước mặt. Toàn bộ thân tâm trí đều chỉ lo chữa trị, mọi thứ xung quanh sẽ không ý thức được.
Nếu không, Thánh Quân Diệp Viêm sẽ không cho canh giữ nơi này nghiêm ngặt đến vậy.
Lâm Chính lặng lẽ lấy kim bạc ra, đi về phía cửa.
Đầu tiên, anh đâm từng mũi kim vào cơ thể mình để †ăng sức mạnh, sau đó nuốt viên tiên đan.
Làm xong tất cả những thứ này, anh đã đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi. Lâm Chính muốn dồn sức, đẩy cửa xông vào.
Nhưng vào lúc này.
"Á
Một âm thanh vô cùng yếu ớt vang lên từ đằng sau cánh cửa.
Lâm Chính giật mình. Đây là giọng của thiên kiêu hạng nhất!
Âm thanh này cực kỳ nhỏ, nếu không chú ý sẽ hoàn toàn không nghe thấy.
Nhưng mà sau khi âm thanh đó vang lên, giọng 'Thánh Quân Diệp Viêm cũng vọng đến.
"Long Thiên Tử! Cậu đã thất bại rồi, sự kiêu hãnh cùng tín niệm của cậu toàn bộ đã sụp đổ. Giờ cũng chẳng còn gì quan trọng, thế giới này không đáng để cậu lưu luyến".
Không xứng đáng để lưu luyến?
Lâm Chính đồng tử nở rộng, cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lại dừng lại suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nhìn về phía khe cửa.
Không gian bên trong không lớn, chỉ là một gian phòng trống, trong phòng kê một cái giường.
Người nằm trên giường đương nhiên là thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng điều khiến Lâm Chính kinh ngạc chính là lúc này thiên kiêu hạng nhất đã ở trong trạng thái cực kỳ tồi tệt