Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.

Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.

“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.

"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.

"Gòn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.

"Ô? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"

"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!" "Cậu nhóc?"

"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.

“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi. 

Ái Nhiễm lắc đầu.

"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.

"Con không biết. ¡ Nhiễm lại lắc đầu.

"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.

Ái Nhiễm im lặng không nói.

Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".

Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.

Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.

Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."

Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.

Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt. 

Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như: phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.

"Khốn kiếp! Khốn kiết ng ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"

“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement