Nhìn thấy vẻ mặt châm chọc mỉa mai của những người nhà họ Dục đang có mặt, Lâm Chính cũng đã đoán được chút ít.
Bố, các chú các bác, xin mọi người hãy chú ý lời nói của mình. Dù Lâm Chính từ đâu đến, thực lực mạnh yếu ra sao, thì cũng là bạn con, là bạn của nhà họ Dục. Mọi người hãm hại anh ấy, châm chọc mỉa mai anh ấy như vậy, không cảm thấy quá đáng sao?”, Ái Nhiễm có chút tức giận, lạnh lùng nói.
“Sao? Một người ngoại vực mà cũng xứng làm bạn của nhà họ Dục chúng †a?”, có người cười khẩy.
“Xứng hay không là ý kiến của các người, là bạn của nhà họ Dục hay không thì người ngoài tự có phán đoán, ít nhất Lâm Chính là bạn của Dục Ái Nhiễm tôi. Nếu các người sỉ nhục anh ấy ở đây thì người ngoài sẽ thấy thế nào? Bọn họ sẽ nghĩ đây chính là đạo đãi khách của người nhà họ Dục! Đến lúc đó, người sỉ nhục thanh danh của nhà họ Dục không phải là Lâm Chính, mà là các người!", Ái Nhiễm lạnh lùng đáp.
Câu này khiến người nhà họ Dục lại á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính bật cười. Không thể không nói Ái Nhiễm quả là có tài ăn nói. Dục Chấn Thiên cũng biết cô con gái này không phải dạng vừa, nếu so mồm mép thì không ai nói lại được cô ta cả.
Ông ta hít sâu một hơi, rồi nói thẳng: “Nhóc con, bố không muốn làm căng với con, chuyện này gia tộc đã có quyết định, con đừng nói mấy lời vô ích nữa! Còn cậu thanh niên này thì mọi người cũng đã được mở mang tâm mắt rồi, nếu bây giờ con đưa cậu ta đi ngay, thì mọi người sẽ không làm khó cậu ta. Đương nhiên, con cũng. phải làm theo sắp xếp của gia tộc, rõ chưa?”.
“Vậy là bố nhất quyết làm theo ý mình chứ gì?”, Ái Nhiễm thầm nghiến răng.
“Dù sao con cũng còn trẻ con”, Dục Chấn Thiên thầm lắc đầu.
Ái Nhiễm không nói gì, bàn tay siết chặt.
Lâm Chính thấy thế thì mỉm cười, ngoảnh sang nói: “Cô Ái Nhiễm, xem ra nhà họ Dục không chào đón tôi, tôi nghĩ cô cứ nghe theo sắp xếp của bố cô đi, đừng vì tôi mà khiến hai bố con nảy sinh mâu thuẫn”.
“Xin lỗi thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm biết bây giờ nói gì cũng vô ích, chỉ đành từ bỏ.
Dù trong lòng cô ta vô cùng không muốn, nhưng người nhà họ Dục đã hạ quyết tâm, cô ta cũng không thể thay đổi được.
“Không sao đâu, tôi hiểu tấm lòng của cô, cũng biết cô rất khó xử vì chuyện này. Nhưng các cụ nói đúng, chuyện đâu sẽ có đó, có khi lựa chọn của bố cô cũng
không sai, cô cứ nghe theo sắp xếp của ông ta đi”, Lâm Chính cười đáp.
Ái Nhiễm cụp mắt xuống, trong đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng lần đầu tiên lóe lên một tia áy náy.
Lâm Chính mỉm cười, nói với Dục Chấn Thiên ở bên : “Dục gia chủ, lần này tôi đến đây là do cô Ái Nhiễm mời, nếu nhà họ Dục không muốn tôi giúp đỡ thì tôi cũng đành chịu vậy, tôi xin phép!”. trên
Dục Chấn Thiên thầm hừ một tiếng, không nói gì.
Người ta đã tỏ thái độ như vậy thì Lâm Chính cũng chẳng buồn vồn vã làm gì, xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này, Giản Đào ở bên kia bỗng lên tiếng.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính hơi khựng lại, ngoảnh sang nhìn.
Giản Đào tỏ vẻ châm chọc, đi về phía Lâm Chính, khuôn mặt còn nở nụ cười, đánh giá Lâm Chính một lượt, khẽ cười nói: “Vừa nãy cô Ái Nhiễm nói một kẻ đến từ ngoại vực như anh có trình độ y thuật không kém gì tôi”.
“Cô ấy quá khen thôi”, Lâm Chính cười nhạt đáp.