Nhà họ Dục.
Gia chủ Dục vừa chiêu đãi Giản Đào xong.
Ái Nhiễm bất ngờ biến mất khiến Giản Đào rất tức giận, anh ta cảm thấy Ái Nhiễm cố ý không nể mặt mình.
Bây giờ nhà họ Dục đã lựa chọn Giản Đào, đương nhiên phải cung phụng anh ta chu đáo, thế là không ngừng an ủi và hứa hẹn, đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ đưa Ái Nhiễm về.
Như vậy Giản Đào mới nguôi giận, cả người đầy hơi men, trở về phòng dành cho khách ngủ.
Dục Chấn Thiên thì ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn hoa, suy nghĩ gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, một người đàn ông đi tới. Chính là ông năm nhà họ Dục!
"Anh cả, điều tra được rồi!", ông năm đi vào chòi nghỉ mát, lên tiếng.
"Con ranh đó chạy đi đâu rồi?", Dục Chấn Thiên đanh giọng hỏi.
"Người của chúng ta ở ngoài thành nói con bé và thằng nhãi họ Lâm chuẩn bị xuất phát đến Thanh Huyền Tông".
"Đến Thanh Huyền Tông?", Dục Chấn Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Vâng".
"Hai đứa nó đến Thanh Huyền Tông làm gì?".
"Anh cả, anh quên rồi sao? Trước kia Ái Nhiễm là đệ tử của Thanh Huyền Tông, nhưng sau đó đã bị trục xuất", ông năm đáp.
"Chuyện này thì tôi biết, ông chủ Thanh Huyền Tông là sư phụ của nó, nhưng Thanh Huyền Tông đắc tội với Thiên Thần Điện, để những môn nhân còn trẻ như Ái Nhiễm không bị hãm hại, tông chủ Thanh Huyền Tông đã trục xuất chúng nó ra khỏi tông môn", Dục Chấn Thiên trầm giọng nói.
"Đúng vậy, nhưng hiện giờ mối nguy của Thanh Huyền Tông không phải là Thiên Thần Điện, bọn họ còn có mối đe dọa cấp thiết hơn cả Thiên Thần Điện", ông năm nói.
"Ô2", Dục Chấn Thiên ngước mắt lên: "Nghĩa là sao?".
"Nghe nói Huyết Vô Lão Tổ nhìn trúng sơn môn của Thanh Huyền Tông, cảm thấy miếng đất đó là bảo địa phong thủy, muốn tắm thuốc ở đó để toái luyện thân thể. Thế nên một tháng trước, Huyết Vô Lão Tổ đã hạ lệnh với Thanh Huyền Tông, yêu cầu người của Thanh Huyền Tông lập tức rời khỏi núi Thanh Huyền, nếu không sẽ giết hết người của Thanh Huyền Tông để chiếm núi", ông năm nói.
"Cái gì? Huyết Vô Lão Tổ?".
Dục Chấn Thiên biến sắc: "Chính là... người nằm trong bảng ác nhân kia sao?".