"Muốn động thủ sao? Vừa hay đuổi kịp rồi!"
Cô gái “rẹt” một cái rút thanh kiếm từ thắt lưng ra, liếc nhìn xung quanh và ngay lập tức tìm thấy Ái Nhiễm trong đám đông.
Nhan sắc của Ái Nhiễm quá nổi bật, ngay cả khi đứng trong đám đông, cô ấy cũng rất dễ bị tìm thấy.
Cô gái kia không chút do dự, lập tức lao về phía đó.
Lúc này những tên tặc phỉ kia đã bắt đầu ra tay, một lúc nữa chắc chắn sẽ có sự hỗn loạn.
Cô ta chỉ đơn thương độc mã, nếu xảy ra tình trạng hỗn loạn, muốn bắt được Ái Nhiễm cũng không dễ dàng.
Cho nên cô ta nhất định phải tranh thủ thời điểm này để nhanh chóng đưa người đi.
Nhưng ngay khi cô ta đang lao về phía Lâm Chính và những người khác.
Vụt!
Một luồng năng lượng dày đặc và mạnh mế toả ra mọi hướng.
Con bạch mã cô ta đang cưỡi đột nhiên dừng lại hí vang một tiếng, sợ hãi không dám tiến lên.
"Khốn kiếp! Tại sao mày lại dừng lại? Nhanh! Đưa tao đến đó! Đi qua đó!"
Cô gái bực mình, cầm roi quất liên hồi vào mông con ngựa.
Tuy nhiên, con ngựa trắng không những không tiến lên mà còn bồn chồn xoay người tại chỗ, sau đó định lùi lại bỏ chạy.
"Súc sinh!"
Cô gái tức giận rút gươm chém đứt đầu con ngựa.
Lập tức, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
"Thứ súc sinh không nghe lời, đáng chết!"
Cô gái quát lên.
Sau đó cô ta tiếp tục tự mình lao lên phía trước.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía trước.