“Làm sao có thể như vậy được? "
Cô gái lẩm bẩm một cách trống rỗng, như thể vừa nhìn thấy ma.
Cô ta đi đi về về chỉ mất nửa giờ, tại sao hiện trường hỗn loạn thê thảm lúc trước lại trở về như cũ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ người của Thanh Huyền Tông biết làm phép? Cô gái cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hồi lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Lúc này, đoàn người được phái đi tiền trạm cũng trở lại.
"Thế nào? Có tìm được tung tích của đám người 'Thanh Huyền Tông không?" Độc Cô Hoài ngồi ở trên xe ngựa, vén rèm lên, hỏi mấy người mới trở về.
“Thưa cậu Hoài, tung tích Thanh Huyền Tông vẫn chưa tìm được, bọn họ tựa hồ như đã bốc hơi”, một người vừa tới chắp tay nói.
“Bốc hơi?” Độc Cô Hoài sửng sốt.
"Cậu chủ, có lẽ bọn họ đã bị đám tặc phỉ giết chết, hoặc là đã bị chúng bắt đi”, có người nói.
Độc Gô Hoài gật đầu: "E là cũng chỉ còn cách giải thích đó.
“Anh Hai?” cô gái sửng sốt.
"Tam muội, anh cảm thấy em nhất định là quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, người của Thanh Huyền Tông chắc chắn đã bị giết chết! Em không nhìn thấy trên mặt đất có vết máu sao? Khả năng cao là máu của đám người Thanh Huyền Tông, cái đám vô dụng đó sao có thể đấu lại đám tặc phỉ hung hãn kia cơ chứ?" Độc Cô Hoài cười nói.
Cô gái mở miệng, nhưng không nói được nên lời.
Lúc này, ngay cả cô ta cũng không khỏi tự hỏi mình có thực sự nhìn nhầm hay không.
"Đi thôi tam muội! Chúng ta phải nhanh lên”.
Độc Gô Hoài nhàn nhạt nói, sau đó ngồi trở lại trong xe ngựa.
Đoàn quân lại lên đường. Con đường bằng phẳng, không có chướng ngại vật.
Độc Gô Hoài không quá để tâm những chuyện mới xảy ra.
Nhưng các cao thủ của gia tộc Độc Cô cảm thấy có gì đó không ổn, thì thâm với nhau.
Cô gái lại cưỡi lên lưng một con ngựa, và cứ thế đi theo đoàn quân như người mất hồn.
Cô ta vẫn đang suy nghĩ về những điều trước đó nhìn thấy và luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ qua điều gì đó.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người trước mặt đang thì thầm to nhỏ, cô ta không khỏi nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Các người đang nói cái gì vậy?”
“Thưa cô chủ, chúng tôi cảm thấy hành trình lần này có chút kỳ quái”, một vị cao thủ chắp tay nói.
“Có chút kỳ quái?” cô gái sửng sốt, tò mò hỏi: “Sao vậy?
“Cô chủ, nơi này là rừng Tử Thú, vốn phải tràn ngập. nguy hiểm mới phải, nhưng chúng ta sắp đi ra khỏi rừng đến nơi mà lại không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, như vậy chẳng phải rất lạ hay sao?” cao thủ kia nói.
"Ha ha, làm đạo tặc thì cũng phải có não chứ? Làm gì có tên đạo tặc nào dám dây vào Độc Cô thế gia kia chứ? Đó không phải là tìm đường chết sao?"
"Nhưng dù vậy, ngay cả yêu thú cũng không gặp qua, như vậy mà không kỳ quái sao?" cao thủ lập tức hồi đáp.
Khi cao thủ dứt lời, cô gái sững sờ. Đúng.
Dọc đường không gặp thổ phỉ cũng không sao, tại sao ngay cả hung thú cũng không gặp?
Chuyện này lạ quá.
Phải biết, nơi này vốn khắp nơi là yêu thú!
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”, cô gái thì thầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!