“Giao dịch?”
Sở Thu sửng sốt.
Thậm chí ngay cả Trương Kỳ cũng cảm thấy khó hiểu.
Tình hình này mà còn giao dịch gì nữa? Chẳng phải Lâm Chính nói muốn ra tay sao? Lễ nào đây là ra tay mà anh nói à?
“Phải, chúng ta giao dịch, thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nếu tôi không giao dịch với anh thì sao?”, Sở Thu nhíu mày.
“Bây giờ tôi sẽ đi, không động vào anh, anh cứ yên †âm, nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn động vào anh, tôi có thể muộn chút mới quay lại”, Lâm Chính nói.
Sao Sở Thu có thể không biết xung quanh đầy rẫy người đang chờ đục nước béo cò, cho dù gã đánh bại ba người này, trận chiến vẫn chưa kết thúc, bản thân gã cũng không còn bình an vô sự.
Thật ra Sở Thu cảm thấy khá xui xẻo.
Gã vừa vào mê cung đã nhìn thấy Thông Quan Châu.
Nói thật, lúc nhìn thấy Thông Quan Châu, gã từng cho rằng mình là người may mắn nhất nhưng sau khi cầm trên tay, gã mới nhận ra thứ này chính là củ khoai nóng bỏng tay, ai lấy được thì sẽ chết sớm.
Vốn tưởng rằng Thông Quan Châu có thể giấu ở trên người, sau đó mặt không đổi sắc rời khỏi mê cung, hoàn thành vòng thi thứ nhất, nhưng lại không ngờ cho dù che đậy bằng một lớp vải dày thì Thông Quan Châu vẫn phát sáng rực rỡ, ngay cả khi gã ngậm vào trong miệng, nó vẫn như thế.
Thế là người bắt gặp trên đường, cho dù là ai cũng đều bắt đầu ra tay đánh gã, từ lúc lấy được Thông Quan Châu, Sở Thu chưa rảnh tay, đã đánh giết bảy tám người rồi.
Nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa cuộc thi sẽ kết thúc.
Nửa tiếng này, gã chưa chắc có thể chống đỡ được. Nếu giải quyết không tốt, e là phải ngã xuống ở đây. Sở Thu nhìn mấy ngã rẽ xung quanh.
Bóng người bên đó đều nhìn chằm chằm vào gã, trong mỗi đôi mắt đều lộ ra tham lam và sát khí.
“Anh nói thử xem, giao dịch gì”, Sở Thu hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
Gã đã không còn đường đi nữa.
“Tôi sẽ chữa trị cho anh nhưng ngươi phải nghe lệnh của tôi trước khi mê cung vòng thứ nhất kết thúc. Ngoài ra sau khi rời khỏi mê cung, anh phải đưa cho tôi tiền phí là hai ngàn viên đan dược cực phẩm và Thông Quan Châu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ sửng sốt, không nói gì.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, Lâm Chính định kiếm một khoản lớn.
Sở Thu lại cảm thấy khá bất ngờ.
“Anh muốn Thông Quan Châu thì tôi còn có thể hiểu, nhưng tại sao anh lại đòi tôi hai ngàn viên đan dược cực phẩm? Tôi không có nhiều thứ như vậy”, Sở Thu trầm giọng nói.
“Anh không có, nhưng thế lực phía sau anh lại có, dạy dỗ được thiên tài như anh thì chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và tài chính, nhiều không kể xiết, nếu lấy hai ngàn viên đan dược cực phẩm để đổi lấy nhân tài như anh, gia tộc đằng sau anh nhất định sẽ không do. dự”, Lâm Chính nói.
“Nói như thế tức là anh có thể bảo vệ tôi an toàn rời khỏi mê cung?”, Sở Thu hỏi.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng trước tiên anh phải uống thứ này”.
Nói xong, anh đưa một viên đan dược cho Sở Thu.
Sở Thu biết rõ viên đan được này là gì, Trương Kỳ càng rõ hơn.
Sở Thu lặng thỉnh.
Gã nhìn đan dược trong tay Lâm Chính, lại chậm rãi lấy Thông Quan Châu trên người ra, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
'Tất nhiên gã không nỡ từ bỏ Thông Quan Châu này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!