Lâm Chính không trả lời, chỉ đặt Thông Quan Châu xuống đất. Cô gái nín thở, không nhịn thêm được nữa bèn vung cây kiếm trong tay về phía Lâm Chính.
Kiếm khí chứa độc phóng ra với ý đồ ép Lâm Chính phải lùi xuống. Những người khác cũng đã đưa tay lên để chộp lấy Thông Quan Châu.
Khi cô ta sắp chạm vào được Thông Quan Châu thì một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta và phát lực.
“ÁI", tay cô gái đau tới mức phải thả kiếm ra. Cô ta còn chưa hoàn hồn thì đã thấy bàn tay kia ném cánh tay. của cô ta vào bức tường.
Bùm! Cả người cô ta cũng đập mạnh theo. Cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô ta còn chưa kịp tỉnh thì Lâm Chính đã bước tới, cầm cây kiếm dí vào yết hầu của cô ta. Cô gái nín thở, bất động.
“Đại nhân tôi phục rồi. Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, cô gái vội kêu lên.
“Vậy thì, cô muốn ra giá bao nhiêu để đổi lấy mạng của cô?”, Lâm Chính hỏi.
Cô gái run rẩy, nhìn Trương Kỳ và Sở Thu rồi lập tức hiểu ra: “Đại nhân, bọn họ bỏ ra bao nhiêu?”
“Một người 1000 đan dược cấp phẩm, một người 2000”
“Vậy tôi 1500”
“Cô cũng biết trả giá cơ à, thôi được. Thống nhất 1500, dù sao thì Sở Thu cũng là hảo anh kiệt, gia ra đương nhiên cao hơn mọi người một chút”.
Nói xong Lâm Chính đưa cho cô ta một loại độc. dược.
Cô gái đau khổ nhận lấy. Những người khác cũng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Chính nên đều tỏ ra do dự, không dám lao lên.
Thế nhưng Lâm Chính dường như đã mất kiên nhẫn, đành lao lên ngay lập tức. Một lúc sau đám người kia đã bị khuất phục.
Sở Thu lắng lặng đứng bên cạnh quan sát. Một lúc sau hắn trầm giọng: “Tôi nhớ anh là người của nhà họ Trương đúng không?”
“Sở Thu đại nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân?”, Người kia khá bất ngờ, nhìn Trương Kỳ.
Sở Thu gật đầu, trầm giọng: “Người này là ai?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm, hình như là người của Thanh Huyền Tông”.
“Thanh Huyền Tông? Tôi nhớ là Thanh Huyền Tông đã sa sút lắm rồi cơ mà. Từ khi nào mà lại xuất hiện một người lợi hại như vậy chứ?”
“Sở Thu đại Nhân, nếu đại nhân không bị thương thì có phải là có thể đối phó được với người này không?”,
Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Sở Thu trầm giọng. Một lúc sau hắn lắc đầu: “Nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực của người này rất mạnh".
“Cái gì?”, Trương Kỳ hét lớn.
Chưa tới 10 phút mà Lâm Chính đã khống chết hết bọn họ.
Tất cả đều phải thần phục, ngoan ngoãn dùng thuốc của anh, đồng thời đồng ý giao nộp đan dược để đổi lại mạng sống.
Bọn họ cũng hết cách rồi.
“Thời gian không còn nữa rồi, Thông Quan Châu có thể đưa cho tôi được chưa, nếu không sẽ không đủ thời gian tìm lối ra đâu”, Sở Thu lấy đồng hồ ra
“Không vội”, Lâm Chính liếc nhìn
'Tâm sau người nằm dưới đất đang bị thần phục. Cộng tất cả lại thì ở đây là tâm 9 người, chiếm một nửa số tuyển thủ rồi.
18 người còn lại chắc chắn cũng ở gần đây thôi. Nếu như trong 15 người này mà xuất hiện sát tinh thì chắc cũng chẳng còn mấy người.
Như vậy lại càng dễ đối phó.
Còn về Thông Quan Châu, Lâm Chính suy nghĩ rồi nghĩ ra một cách.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Hóa ra là ở đây à?”
Lâm Chính giật mình quay lại nhìn thì thấy Nhiêu Ưng của Trùng Long Cốc. Hắn đang giữ một người.