Chu Lộng tỏ ra rất kiêu ngạo, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Bên dưới có người lớn tiếng nhắc nhở: “Chu Lộng, anh chớ coi thường kẻ địch, trước đó người này đã đánh bại Nhiêu Ưng trong mê cung, còn đoạt lấy Trùng Long Thích, anh không nghĩ anh mạnh hơn Nhiêu anh kiệt đó chứ?”
“Chuyện này thì tôi biết, mặc dù trước đó tôi đang ngồi thiền, không thấy trận đấu mê cung giữa tên này và Nhiêu anh kiệt, nhưng tôi nghe người Trùng Long Cốc nói cách Nhiêu anh kiệt sử dụng Trùng Long Thích không đúng, đã khiến Trùng Long Thích không phát huy được tác dụng nên mới để tên này may mắn đỡ được nó. Hơn nữa người Trùng Long Cốc đều thanh minh, trước thời gian trước Nhiêu anh kiệt bị thương trong lúc tu luyện nên chỉ phát huy thể hiện được ba phần thực lực trong trận đấu hôm nay, nếu không sao tên này có thể đánh bại Nhiêu anh kiệt được?”, Chu Lộng khẽ cười nói.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Trùng Long Cốc vẫn coi trọng danh tiếng của mình, thêu dệt lời nói dối như vậy để gạt mọi người.
Thế mà lại có một đống người tin. Nhưng cũng đúng Lâm Chính là người ngoại vực, có thể đánh thắng Nhiêu Ưng có Trùng Long Thích, đây vốn dĩ là chuyện không ai có thể chấp nhận được.
Người vực Diệt Vong trước giờ vẫn luôn coi thường người ngoại vực, làm sao có thể công nhận chiến tích của Lâm Chính? Hơn nữa khi thế lực lớn như Trùng Long Cốc lên tiếng thanh minh, rất nhiều người cũng chấp nhận.
“Này nhóc, tôi thấy cậu cũng là người may mắn, nếu không thì không thể đánh thắng Nhiêu anh kiệt, nhưng bây giờ e là cậu không được may mắn thế nữa đâu”, Chu Lộng mỉm cười nói.
“Được thôi, nếu đã thế thì xem thử ai may mắn”, Lâm Chính nói.
“Gì cơ? Cậu còn muốn đánh với tôi à?”, Chu Lộng sửng sốt, hơi tức giận: “Này cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu muốn đánh với tôi thật, e là kết cục của cậu sẽ rất thảm. Tôi cho cậu một cơ hội, lập tức lăn xuống võ đài đi để tôi tiết kiệm một ít sức lực, nếu không lát nữa cậu sẽ hối hận, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không trách anh đâu”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cậu! Khốn kiếp! Được thôi! Nếu cậu đã muốn chết đến thế thì đừng trách tôi, đây là do cậu tự tìm lấy”.
Chu Lộng nổi giận nói, sau đó sải bước đi về phía Lâm Chính.
Khí thế hắn bừng bừng, bị cơn giận thiêu đốt, vừa đi về phía trước vừa phát động khí kình, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, nghiến răng vang lên tiếng ken két.
Lâm Chính lạnh nhạt khẽ cười, bình tĩnh nhìn Chu Lộng đang đi đến, mặt chẳng để lộ vẻ lo sợ nào.
“Tên này sắp gặp xui xẻo rồi”.
“Đừng thấy Chu Lộng là người may mắn mà lầm, thật ra thực lực của hắn cũng rất mạnh”.
“Có thể trở thành đại diện tham gia cuộc thi, có thể là người bình thường được sao? Chỉ mong Chu Lộng có thể thăm dò được thực lực của tên này, tôi cứ cảm thấy cách giải thích của Trùng Long Cốc giống ngụy biện
hơn”. “Nguy biện? Sao có thể? Nhìn đi, dù sao tên này cũng chỉ là một người ngoại vực, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ? Chẳng mấy chốc sẽ lộ nguyên hình thôi”. Người vây xem xung quanh mỉm cười bàn tán, ai cũng để lộ ra vẻ chế giễu, mong đợi Chu Lộng làm sao. dạy dỗ Lâm Chính. Phù!
Chu Lộng cũng không khách sáo, khi gần đến chỗ Lâm Chính thì tung ra một đấm.
Khí kình quấn quanh nắm đấm của hắn, làm xao động tạo ra tiếng gió gào.
Uy thế cực mạnh.
Nếu bị trúng đòn e là máu thịt lẫn lộn.
Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đánh vào mặt Lâm Chính, Lâm Chính bỗng nghiêng đầu, nhẹ nhàng né đòn.
“Cái gì?” Chu Lộng sửng sốt, hơi không tin vào mắt mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!