“Hả?” Mọi người đều rất ngạc nhiên.
“Chu Lộng không thể thắng được hắn, hắn chưa phát huy hết sức của mình”.
'Tông chủ Tam Huyền Tông hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “E là trận chiến của người này với Nhiêu Ưng không giống như người Trùng Long Cốc nói, mà là thực lực của người này... quả thật có thể đè ép Nhiêu Ưng”.
Nghe thế, người xung quanh đều hít khí lạnh.
Lại đưa mắt nhìn lên võ đài, mặt đầy vẻ sợ hãi.
Lúc này cả người Chu Lộng toàn vết thương, trong miệng đầy máu, cũng đã rơi bảy cái răng, đầu choáng
mắt hoa, mắt như nổ đom đóm.
“Tên xấu xa, cậu... cậu có gan thì đừng chạy, chúng ta... chúng ta đao thật giáo thật đánh một trận...”
Chu Lộng chỉ vào Lâm Chính, lắp bắp nói không rõ.
“Đao thật giáo thật đánh một trận? Anh chắc chứ?”,
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Nếu không thì sao? Chỉ biết che giấu, trốn tránh thì là gì chứ. Nếu cậu là đàn ông thì chúng ta mặt đối mặt đánh một trận”, Chu Lộng tức giận nói.
“Vậy được, lần này tôi không trốn nữa, anh đến đi”, Lâm Chính gật đầu nói.
“Là cậu nói đấy nhé, cậu mà tránh thì là súc sinh”.
“Được, tôi mà tránh thì là súc sinh, nào”, Lâm Chính bất lực nói.
“Vậy cậu nhìn cho rõ đây”.
Chu Lộng đột nhiên không còn thần trí không rõ nữa, cũng hết choáng váng, khí thế cả người đều tập trung tinh thần, sau đó hét lên một tiếng, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.
Lúc này khí thế của hắn thật sự đáng sợ.
Lúc này hắn tràn đây sức mạnh.
Lúc này hắn muốn dùng hết sức.
“Xem đây”.
Vừa dứt lời, nắm đấm đầy uy lực của Chu Lộng lại đánh vào mặt Lâm Chính.
Người bên dưới ngừng cười, sửng sốt nhìn.
Người Tam Huyền Tông cũng ngơ ngác, vội nhìn theo nắm đấm này, tất cả đều chờ mong.
“Hạ gục hắn đi! Nhất định phải đánh bại hắn”, tông chủ Tam Huyền Tông không kiềm chế được hô lên.
Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đánh trúng Lâm Chính, đôi mắt Lâm Chính bỗng toát ra tia sáng kinh người, sau đó giơ cánh tay lên, hung hăng đấm một quyền.
Quyền mang bao vây lấy nắm đấm của Chu Lộng, đập mạnh vào đầu như sao băng Thiên Mã.