Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Mọi người đều trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Lúc này, Sở Thu đang đứng dựa vào vách, một tay đã bị gãy, nhiễm độc toàn thân, mình đầy thương tích, huyệt đạo trên người gã cũng bị phong bế bởi khí châm của đối phương.

Gã giống như cá đang nằm trên thớt, chỉ biết năm yên cho người ta làm thịt!

“Sở Thu thua rồi!”

“Không được, thực lực chênh lệch quá lớn, gã căn bản không phải là đối thủ của Duy Ngã Mệnh”.

“Dù sao Duy Ngã Mệnh cũng là người dám khiêu chiến với Thần Cung Thương, người bình thường sao có thể đánh lại? Sở Thu đúng là không biết phân biệt tốt xấu, gã dựa vào đâu mà đấu với Duy Ngã mệnh chứ!”

“Còn không phải sao? Sở Thu thật sự quá kiêu ngạo, không nhìn nhận rõ thực lực của mình ở mức nào”.

“Tính tình còn ngoan cố, không chịu đầu hàng nhận thuat”

“Yên tâm, lần này gã chắc chắn sẽ đầu hàng, nếu không gã sẽ mất mạng”.

“Chứ còn gì nữa, trận đấu này sắp kết thúc rồi, nói thật tôi không hề có chút hứng thú nào với trận đấu này, tôi chỉ muốn xem trận đấu giữa Duy Ngã Mệnh đại nhân và thiên tài Thần Cung Thương mà thôi”.

“Tôi cũng muốn xem”.

Người bên dưới võ đài bàn tán xôn xao, nhìn vào Sở Thu lắc đầu liên tục.

Có người nhìn bằng ánh mắt thương hại, có người cười thầm trong lòng, ánh mắt lộ rõ sự chế giễu và khinh thường.

Ở trong mắt của nhiều người, Sở Thu hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Sở Thu nên chịu thua ngay từ đầu, tiếp tục đánh chính là một sai lầm.

Kết cục bây giờ là gã tự làm tự chịu.

“Con trai! Đầu hàng đi!"

Hai mắt trang chủ Vân Tiếu sơn trang đỏ ngầu, không thể nhẫn nhịn được nữa mà bước lên mấy bước, vừa khóc vừa gào.

Bây giờ ông ta không muốn thứ tự xếp hạng gì nữa hết, ông ta chỉ hy vọng con trai của mình được bình an vô sự.

“Bố”

Sở Thu khó khăn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tràn đầy sốt sắng và lo lắng của trang chủ Vân Tiếu sơn trang,  trong lòng run rẩy.

Gã biết rằng mình không cần phải kiên trì nữa.

Thứ được gọi là danh tiếng sao có thể so sánh được với việc được ở cùng người thân?

Sở Thu hít một hơi thật sâu, há miệng chuẩn bị nói đầu hàng.

Nhưng vào lúc này.

Duy Ngã Mệnh đột nhiên giơ tay, bắn ra một cây châm bạc đâm thẳng vào giữa chân mày của Sở Thu.

Bỗng chốc, cái miệng đang hé mở của Sở Thu cứng đờ khiến gã không thể nói được nữa.

Sau đó Duy Ngã Mệnh sải bước lao tới, nhanh chóng lại gân Sở Thu, một tay nắm lấy cằm và mặt của Sở Thu, siết chặt lại, kiến gã há miệng rộng hơn, tay còn lại duỗi ra hai ngón chọc thẳng vào miệng của gã rồi rút ra.

Phụt!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement