Lúc này Lâm Chính muốn lấy mạng Duy Ngã Mệnh là chuyện hết sức đơn giản.
Nhưng lần này anh tham gia cuộc thi là muốn tìm thế tộc mạnh để kết liên minh, mượn sức để đối phó với Thiên Thần Điện, thế nên Lâm Chính không muốn gây. thù oán với người khác.
Nhưng hình như Duy Ngã Mệnh không muốn bỏ cuộc.
Hắn dùng tay không lau máu độc trên khóe miệng, dù máu độc đã ăn sâu vào da thịt hắn, hắn cũng chẳng để tâm.
“Đầu hàng ư? Tuyệt đối không có chuyện đó! Nếu anh là người vực Diệt Vong có lẽ tôi sẽ đầu hàng. Nhưng anh là người ngoại vực, sao tôi có thể đầu hàng được? Vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử của vực Diệt Vong đầu hàng người ngoại vực sao? Tôi sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, thế nên hôm nay một là anh giết tôi, hai là tôi giết anh”.
Dứt lời, Duy Ngã Mệnh lấy một bình sứ nhỏ trong túi ra, mở nắp bình ra rồi đổ vào miệng.
“Cái gì?”
“Đó là..."
Người dưới võ đài kinh ngạc thốt lên.
Thấy thế trọng tài lập tức hét lên: “Tuyển thu Duy Ngã Mênh! Lập tức dừng hành vi của cậu lại, vòng đấu thứ hai không được phép uống thuốc trong khi thi đấu! Mau dừng lại!”
'Thế nhưng giọng trọng tài hoàn toàn không lọt vào. tai Duy Ngã Mệnh.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, hung tợn nhìn Lâm Chính.
Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ.
Đó là phanh thây người này ra.
Cuộc thi gì đó?
Hắn đã không còn để tâm nữa, bây giờ hắn chỉ chiến đấu vì tôn nghiêm của mình, chiến đấu vì danh dự của mình.
Chỉ có giết người này, mọi thứ mới có thể được bảo toàn.
Nếu không hắn sẽ là người vực Diệt Vong đầu tiên thất bại trọng tay người ngoại vực.
Như thế cả đời này của hắn sẽ bị cười nhạo. Hắn không thể để chuyện này xảy ra.
“Cấp tốc mở bức thành ngăn trận đấu lại, đánh hạ tuyển thủ phạm vi”.
“Vâng!”
Một đám người tổ chức cuộc thi lao đến chỗ võ đài này.
Sau khi uống viên đan dược, Duy Ngã Mệnh đã có sự thay đổi.
Da thịt cả người hắn trở nên già nua như tảng đá, tóc. lần lượt rụng xuống, cơ thể cũng yếu dần.
Nhưng khí tức tàn bạo trên người hắn lại tăng lên, khí kình tăng lên gấp cả trăm lần.
Cả quá trình trước sau chỉ vài giây, Duy Ngã Mệnh đã thay đổi toàn bộ.
“Đây là thuốc gì thế? Lại có tác dụng như vậy”, Lâm Chính biến sắc.
“Thần y Lâm, mau rời khỏi võ đài, Duy Ngã Mệnh đã uống Phong Huyết Thú Hóa Đan, bây giờ hắn đã trở thành quái vật có thực lực cực kỳ khủng khiếp, mau rời
khỏi võ đài, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm”.
Ái Nhiễm vội chạy vào hô lên với Lâm Chính trên võ đài.
“Phong Huyết Thú Hóa Đan?” Lâm Chính khá ngạc nhiên. Trong vực Diệt Vong lại có vật thần kỳ như vậy sao?
“Giết... Giết... Giết!”
Duy Ngã Mệnh phát ra tiếng gầm gư mơ hồ không rõ, cả người như đã mất đi ý thức, lao thẳng về phía Lâm Chính.
Làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, tay chân dữ tợn.
Lúc này Duy Ngã Mệnh trông không giống thú dữ mà giống một cái xác không hồn.
Hắn phát ra tiếng gầm gừ cuồng loạn, bất chấp mọi thứ lao đến Lâm Chính.
Ngay khi đến gần, cả người Duy Ngã Mệnh phun ra khí thể màu trắng xám.
“Tử khí?”
Lâm Chính biến sắc, vội lùi về sau.
Nhưng tốc độ của Duy Ngã Mệnh quá nhanh, hắn lao đến chỗ Lâm Chính chỉ trong tích tắc, sau đó há miệng cắn vào cổ Lâm Chính.
Cho dù là tử khí hay răng của hắn đều có độc cực mạnh, hễ bị nhiễm một chút độc thì dù là Lâm Chính cũng không thể giải độc trong thời gian ngắn, chỉ không cẩn thận một chút sẽ mất mạng.
Đồng tử Lâm Chính co lại, lập tức giơ tay tách cằm của Duy Ngã Mệnh ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!