Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Thành chủ đại nhân, xem ra con gái của ông rất thiếu cảm giác an toàn. Tôi vừa mới loại bỏ Tử Sát Long Khí để cô ta hồi phục lại, cô ta đã tấn công tôi, nếu tôi không nhanh, chỉ sợ trên người đã bị ngón tay cô ta bấm ra mấy lỗ máu”, Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.

“Cậu Lâm thứ tội, xin hãy thứ tội”.

'Thành chủ Nam Ly Thành vội chắp tay lại, cười khổ nói: “Thật ra không phải do nó thiếu cảm giác an toàn mà là tính cách nó như vậy”.

“Tính cách lấy oán trả ơn à?”

“Không không, không phải như thế, tôi muốn hỏi cậu Lâm một chút, trong quá trình cậu chữa trị cho con gái tôi có phải đã cởi quần áo của nó không?”

“Lúc giải quyết Tử Sát Long Khí, trên người không thể mặc hay đeo bất cứ thứ gì, dĩ nhiên quần áo cũng thế, nếu không tôi không thể loại bỏ triệt để Tử Sát Long Khí”, Lâm Chính cau mày nói: “Thành chủ Nam Ly Thành, người vực Diệt Vong đều hành nghề y, theo lý hẳn sẽ không ngại mấy tiểu tiết trong việc lớn như cứu người này chứ, sao thế? Chẳng lẽ các ông còn muốn truy cứu chuyện này?”

“Cậu hiểu lầm rồi, cậu Lâm hiểu lầm rồi. Sao tôi có thể không biết đạo lý này được? Chỉ là tính cách của con gái tôi mạnh mẽ, tính tình bướng bỉnh, nó từng nói chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể nó, nó nhất định sẽ gả cho đối phương, ngay cả khi đó là vì cứu mạng”, thành chủ Nam Ly Thành cười khổ nói. 

“Gì cơ? Còn có chuyện này à?”, Lâm Chính trố mắt.

“Tính cách con gái tôi mạnh mẽ, từ nhỏ chưa từng thua con trai, nó thề sẽ trở thành nữ thành chủ của Nam Ly Thành, thường xuyên tiếp xúc với vài đại thần quan trọng ở Nam Ly Thành, cũng học hỏi từ các cao thủ. Vì tính cách của nó như vậy nên bị đàm tiếu khắp nơi, rất nhiều người chỉ trỏ nói này nói nọ nó nhưng để chứng minh sự trong sạch của mình, nó đã thề trước mặt mọi người như vậy để mọi người không nói nữa”.

“Chuyện này quá mức hoang đường”.

Lâm Chính dở khóc dở cười: “Huống gì tôi đã kết hôn rồi, tôi cũng không thể cưới cô Hạnh Nhi”.

Lâm Chính chẳng có hứng thú với Nam Hạnh Nhi, mặc dù xuất thân của Nam Hạnh Nhi rất lớn, oai hùng hiên ngang, rất có sức hấp dẫn với đàn ông, nhưng Lâm Chính không phải là một kẻ đào hoa, anh đã có Tô Nhu rồi, có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

“Dù anh đã kết hôn cũng không sao, trong vực Diệt Vong tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường, cùng lắm tôi làm vợ bé”, Nam Hạnh Nhi nghiến răng hừ một tiếng nói.

“Cô Hạnh Nhi, hôm nay tôi chỉ đơn thuần là cứu người, không phải vì điều gì khác, huống gì tôi không phải là người vực Diệt Vong, tôi không suy xét đến tam thê tứ thiếp, tôi mong chúng ta đều xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi rất yêu vợ mình. Cho dù tôi đồng ý, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vậy nên tôi nghĩ vẫn nên thôi đi”, Lâm Chính cười nói.

“Không được! Nam Hạnh Nhi tôi từng thề rồi, anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì phải cưới tôi! Nếu không, nếu không...”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không anh phải tự móc mắt mình”, Nam Hạnh Nhi lạnh lùng nói.

Lâm Chính nghẹn họng.

“Anh do dự như thế chẳng lẽ là chê tôi xấu?” “Cô Hạnh Nhi nói đùa rồi, cô rất xinh đẹp”. “Vậy là chê tính tình tôi không tốt?”

“Có lẽ tôi vẫn không hiểu gì về cô”.

“Kết hôn rồi thì sẽ hiểu hết thôi”.

“Chuyện này...”

Phụt.

Lúc này Nam Hạnh Nhi bỗng nôn ra máu, sau đó cả người lảo đảo sắp ngã xuống, gần như hôn mê.

“Cô ta bị thương nặng vừa ổn định, không thể để cảm xúc quá kịch liệt, mau đưa cô ta vào nghỉ ngơi”, Lâm Chính nói.

“Ừ, mau! Mau đưa cô chủ xuống nghỉ ngơi”. Thành chủ Nam Ly Thành vội nói. Sau đó Nam Hạnh Nhi được dẫn đi.

“Cảm ơn cậu Lâm”, thành chủ Nam Ly Thành bước lên trước chắp tay lại.

“Không cần cảm ơn tôi đâu, nhưng hy vọng thành chủ sẽ không quên những lời ông đã nói trước đó, một ngày nào đó sau này có lẽ tôi sẽ sử dụng lực lượng của Nam Ly Thành, chỉ mong đến lúc đó thành chủ đừng trốn tránh", Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu Lâm đừng lo, tôi có thể thề ở đây”.

“Thề gì đó thì không cần”.

“Nếu thế cậu Lâm hãy nhận lấy cái này”.

Thành chủ Nam Ly Thành đưa một tấm lệnh bài cho Lâm Chính.

“Đây là gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi. “Dây là Thành Chủ Lệnh của Nam Ly Thành”.

“Thành Chủ Lệnh?” 

Lâm Chính khá ngạc nhiên.

“Có lệnh bài này, dù là tôi cũng phải nghe theo lệnh điều phối của cậu. Nếu cậu Lâm ở trên đất Nam Ly Thành, chỉ cần cầm lệnh bài phái người đến Nam Ly Thành, đến lúc đó cả thành bọn tôi đều sẽ hưởng ứng”, thành chủ Nam Ly Thành nói.

Lâm Chính nhìn lệnh bài, trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi cũng không phải là người già mồm cãi láo, nếu thành chủ đã nói thế thì tôi cũng không khách sáo, tôi nhận lệnh bài này”.

“Cậu Lâm, tôi đi xem tình hình của con gái trước, có việc gì thì bảo người báo cho tôi”.

“Ừ,.

“Tạm biệt".

Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng rời đi. Lâm Chính cất lệnh bài đi.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement