Khoảnh khắc thanh đao đâm vào trận pháp, toàn bộ vùng đất Tu Di được bao phủ bởi một luồng sinh khí.
Mọi người chợt cảm thấy cơ thể mát rượi, tinh thần sảng khoái, cho dù trong lòng có nhiều phiền não, đau khổ, không vui, vào giờ khắc này cũng bình tĩnh trở lại.
Không chỉ như vậy, những người bị thương ở trong cuộc thi, giờ phút này lại không cảm thấy đau đớn nữa, điều càng khiến cho người ta kinh ngạc là vết thương trên người bọn họ lại có cảm giác hơi tê, giống như nó đang tự lành lại.
Tuy nói tốc độ tự lành lại rất chậm, nhưng đối với mọi người mà nói, chuyện này giống như một kì tích!
"Đây rốt cuộc là vũ khí gì? Vì sao vừa đâm vào trận pháp đã có thể bộc phát ra sức mạnh thần kì như vậy?"
"Chẳng lẽ nó cũng là một phần của trận pháp sao?"
"Chắc không phải đâu, trận pháp nghịch chuyển đã hoàn thành, có đao này đâm vào hay không, cũng không. ảnh hưởng đến trận pháp!"
"Hơn nữa tôi thấy cấp độ của thanh đao này cực kỳ cao, cao hơn rất nhiều so với trận pháp nghịch chuyển, thần binh như vậy dùng để làm một bộ phận của trận pháp, chẳng phải là phí của trời sao?"
"Vậy đậy rốt cuộc là thần binh gì?"
Tiếng nghị luận và kinh ngạc không ngừng vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào thanh trường đao. trắng như tuyết, trong lòng ai nấy đều tràn đây khao khát và thèm muốn.
"Đao hiện, lễ thành!"
Lúc này, ông lão lại một lần nữa lớn giọng hét lên.
Sau đó tất cả người của Lôi Trạch đều đứng dậy.
Nhìn thanh trường đao, cuối cùng có người không nhẫn nại được nữa, lấy hết can đảm thận trọng hỏi lớn.
"Đại nhân, xin hỏi đao này dùng để làm gì vậy?" "Đao này ư?"
Ông lão liếc nhìn người đó, thờ ơ nói: "Nó sẽ là vũ khí của người đứng đầu trong cuộc thi lần này!"
"Vũ khí của người đứng đầu cuộc thi?"
Hơi thở của mọi người trở nên gấp gáp, lập tức hiểu ra điều gì đó.
“Đại nhân, ý của ông là thanh đao này sẽ trở thành phần thưởng của người đứng đầu cuộc thi này sao?"
"Đúng vậy!", ông lão gật đầu. "Ôi"
Toàn trường đấu sôi sục.
"Thần binh như vậy mà lại là phần thưởng?”
"Lôi Trạch không hổ là Lôi Trạch, quả thực rộng rãi!" "Thật khó tưởng tượng!"
"Nhưng thanh đao này nhìn không sắc bén cho lắm, có vẻ như dùng để chém giết e là không quá lợi hại”.
"Anh ngốc hả? Thần binh chân chính sao có thể nhìn thoáng qua là có thể thấy sắc bén hay không chứ? Thanh thần binh này bất kể là khí thế hay vẻ bề ngoài, cũng không phải là thứ tầm thường, tôi nghĩ một khi chém ra, nhất định sẽ kinh thiên động địa, núi sông chấn động”.
"Anh nói cũng đúng”.
"Không biết thanh đao này khi chém ra sẽ tạo nên cảnh tượng kinh hãi thế nào”.
"Đúng vậy...”
Không ít người mong đợi ra mặt, âm thầm tưởng tượng.
Nhưng ông lão lại lắc đầu, hờ hững nói: "Thanh đao. này không phải là đao để chém giết”.
Dứt lời, hiện trường vừa nãy còn sôi sục bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn ông lão, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.
"Đây không phải là đao để chém giết ư? Đại nhân, lời này của ông là có ý gì?", người đứng đầu Ác Phong
Xuyên đi lên trước, chắp tay hỏi.
"Bởi vì thanh đao này không phải dùng để giết người, mà là dùng để cứu người!"
"Cứu người?" Lúc này tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.
Một thanh đao không phải dùng để giết người, mà là cứu người?
Đùa kiểu gì thế?