Cả hiện trường nín nặng. Bọn họ nhìn đại trận chuyển động bằng vẻ hoang mang.
Trò gì vậy? Kẻ ngoại vực đó tại sao lại cứu Độc Cô Vấn chứ?
Đây là cuộc thi đấu. Dù anh có giết chết đối phương thì thế gia Độc Cô cũng không dám cứu, nếu không chẳng khác gì tát vào mặt Lôi Trạch.
'Thế nhưng anh không những không không làm vậy mà còn hi sinh cơ hội được hồi phục thể trạng của mình cho Độc Cô Vấn.
Có phải anh là kẻ ngốc không? Ánh sáng phát ra từ đại trận chói mắt. Một lúc sau, một người bước ra.
Đó chính là Độc Cô Vấn. Lúc này hắn đã hồi phục lại như bình thường. Cơ thể hắn không hề phát hiện ra bất kỳ vết thường nào.
“Đây là?”, Độc Cô Vấn hoang mang nhìn chính mình rồi lại nhìn đại trận nghịch chuyển ở phía sau.
“Cảm ơn cậu Lâm. Đại ân đại đức này chúng tôi sẽ không bao giờ quên”, thành chủ kích động vô cùng, vội quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
Độc Cô Vấn là toàn bộ tâm huyết của thế gia Độc Cô, là nhân tài mà bọn họ dồn toàn sức lực để bồi dưỡng. Hắn chính là hi vọng của họ. Nếu như Lâm Chính giết chết Độc Cô Vấn thì cũng đồng nghĩa với dập tắt hi vọng của thế gia Độc Cô. Vậy mà anh không giết, còn ra tay cứu giúp. Ân tình này thật sự quá lớn.
“Cảm ơn ân đức của cậu Lâm”, toàn bộ người của thành Độc Cô đều quỳ xuống hô vang.
Độc Cô Vấn lập tức hiểu ra: “Tôi và anh không thân quen, hà tất bỏ phí một cơ hội để cứu tôi chứ?”, Độc Cô Vấn bèn hỏi.
“Mặc dù đúng là như vậy nhưng tôi đánh giá cao con người anh, cứu anh có là gì?”
Độc Cô Vấn trố tròn mắt, không biết phải nói gì. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Chắc chắn tôi sẽ báo đáp ân tình của anh”.
“Không cần”
“Thế nhưng trận tiếp theo anh định ứng phó như thế nào?”, Độc Cô Vấn hỏi.
Mặc dù hắn thua nhưng hắn tin Lâm Chính cũng bị tiêu hao không ít sức lực. Nếu như không sử dụng đại trận nghịch chuyển mà đấu nhau với kẻ mạnh như Thần Cung Thương thì Lâm Chính sẽ thua là cái chắc.
“Điều này không phải lo, tôi có cách”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì anh hãy bảo trọng”, Độc Cô Vấn không nói nhiều nữa, chỉ bước ra khỏi khu vực thi đấu.
Giản Đào thấy vậy bèn chau mày.
“Giản thánh thủ, mau lên đi”, nhà họ Dục gầm lên.
Giản Đào nghe thấy vậy thì không do dự nữa, lập tức lao lên. Giản Đào biết hắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.