Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Hồng hộc!

Hồng hộc!

Hồng hộc!

Giản Đào thở hổn hển, thay đổi dáng vẻ.

Người nhà họ Dục trợn to mắt.

Lúc này không ai nhận ra anh ta.

Dáng người của anh ta đã phình to thành một quả bóng, tay chân to như chân voi, không nhìn thấy cổ, đầu cũng không quá lớn nhưng đã hoàn toàn biến dạng, quần áo trên người đều chật đến mức rách toác, da dẻ cực kỳ hồng hào, cái bụng tròn của anh ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chỗ phình ra, đó là năng lượng nóng nảy bất an trong cơ thể anh ta.

Vẻ mặt Giản Đào lộ ra sự đau đớn, trợn to mắt, miệng há ra cực lớn, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Đột nhiên “AI”

Giản Đào gào lên một tiếng nặng nề.

Nhìn thấy từng vết máu như bị xé toạc xuất hiện trên da thịt cả người anh ta, sau đó vết máu này dần lớn hơn, dần dần lan ra toàn thân, vẻ mặt Giản Đào càng lúc càng đau đớn.  

Cuối cùng...

Bùm.

Một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp nơi. Trái tim mọi người run lên, vội nhìn sân đấu.

Chỉ thấy một đám sương máu cực lớn xuất hiện trên sân đấu.

Giản Đào! Cơ thể tự nổ tung mà chết! “Cái gi?" “Chết... chết rồi ư?”

“Dù sao cơ thể cũng khó mà chịu được sự giày vò đó, tự nổ mà chết cũng là chuyện sớm muộn”.

“Cơ thể không ổn sao? Không, tâm tính của Giản Đào này là tệ nhất. Sau khi trở nên mạnh hơn, anh ta chìm đắm trong khoái cảm khi sức mạnh đột ngột tăng lên, đến nỗi anh ta không thể ngăn mình lại, liên tục tăng thực lực bằng bản lĩnh của mình, nếu tâm tính đủ mạnh thì có thể khống chế bản thân, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”

“Nhưng dù nói thế nào, hôm nay Cửu Tử Chân Nhân đã mất sạch thể diện rồi”.

Mọi người đều bàn tán xôn xao, có người cảm thấy. khó tin, có người cảm thấy tiếc nuối và ngạc nhiên. 

Ai mà ngờ sẽ có kết quả thế này.

Sau khi cơ thể Giản Đào nổ tung mà chết, cuộc thi cũng kết thúc tại đây.

“Người chiến thắng là tuyển thủ Lâm Chính”.

“Bây giờ, xin mời tuyển thủ Lâm Chính bước vào trận pháp nghịch chuyển, có vị tuyển thủ nào muốn lên võ đài khiêu chiến với Lâm Chính không?”

Trọng tài hô lên.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng.

Nhiêu Ưng cũng chỉ thầm nghiến răng không nói gì.

Hắn không ngờ chuyện lại giống như Lâm Chính nói, anh không đánh cũng thắng.

“Giản Đào này ngốc sao? Cơ thể chịu không nổi mà còn liên tục làm cho mình lớn mạnh hơn. Đáng tiếc tôi còn tưởng rằng hắn có năng lực thế nào, đúng là nhìn lầm người này rồi”, Nhiêu Ưng tức giận nói.

Nghĩ đến cảnh Lâm Chính thắng, đánh đến bây giờ mà vẫn chưa thất thế, hắn cảm thấy buồn bực.

“Vậy thì giờ còn ai muốn lên võ đài đánh với tôi không?”

Lúc này Lâm Chính nói. 

Một Giản Đào, Lâm Chính chẳng để trong lòng.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement