“Sao có thể như vậy?”, Dục Chấn Thiên gần như rít lên.
Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng trố mắt ra.
Dưới đòn tấn công mạnh bạo đáng sợ của Thần Cung Thương, Lâm Chính vẫn có thể sống sót?
Chuyện này có thể sao? Ngay cả ông ta nếu lên đấu mà bị tấn công như vậy cũng phải bị thương nặng, Lâm Chính dựa vào đâu có thể bò dậy?
Hiện trường dần yên tĩnh lại, tất cả các con mắt đều trừng to nhìn Lâm Chính.
Ngay cả Thần Cung Thương cũng kinh ngạc, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Hắn biết rõ sức phá hoại của đòn tấn công vừa rồi của mình khủng khiếp thế nào.
Theo lý mà nói, Lâm Chính sẽ chết chắc, nhưng Lâm Chính không những không chết, lại còn có thể đứng lên!
“Sức sống của người này rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?”.
Thần Cung Thương lẩm bẩm, trong mắt lóe lên sự sợ hãi.
Nhưng hắn không trơ mắt nhìn Lâm Chính hồi phục lại. Nhân lúc Lâm Chính còn chưa đứng vững, hắn tung người nhảy lên, lao vọt đi, một quyền nhắm thẳng tới tim Lâm Chính.
Lần này, hắn định kết liễu Lâm Chính khiến Lâm Chínhkhông còn khả năng đứng dậy nữa.
Vèo!
Giây sau, một lưồng sức mạnh ảo diệu đột nhiên tỏa ra ở trước ngực Lâm Chính.
Năm đấm đánh tới lại đánh thẳng vào sức mạnh đó, không thể tiến thêm nửa phân.
'Thần Cung Thương kinh hãi nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt không biết đã biến thành màu vàng kim từ lúc nào.
“Anh đã mở Lục Môn, vậy thì tôi cũng nên nghiêm túc một chút”, Lâm Chính nói.
“Nghiêm túc?”. 'Thần Cung Thương sửng sốt. Rầm!
Sức mạnh trên nắm đấm đột nhiên bắn ngược lại một cách mãnh liệt.
Hắn hầu như không kịp phản ứng mà bị luồng sức mạnh đó đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất. Tất cả mọi người đều nín thở. Sự đảo ngược long trời lở đất gì đây?
Kẻ mới vừa rồi còn im như chết, sao đột nhiên lại có thể phản công mãnh liệt như vậy?
Rốt cuộc ai mới chiếm ưu thế, ai mới ở thế yếu? Đám đông đều không hiểu ra sao.
“Luồng sức mạnh này? Không thể nào! Không thể nào...
Trong khi đám đông còn đang hoang mang không hiểu vì sao lại có sự đảo ngược tình thế như vậy, Độc Cô Vấn dường như ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch, không khỏi lẩm bẩm.
Người khác càng cảm thấy khó hiểu. Vài lãnh đạo của thế tộc bá chủ dường như cũng ý thức được điều gì, đồng loạt đứng dậy xem, vẻ mặt kinh ngạc.
“Xem ra dựa vào Lục Môn thì không thể giết được anh”.
Thần Cung Thương khẽ thở dốc, bò dậy khỏi mặt đất.
Lúc này Lâm Chính đã hoàn thành việc chữa trị cơ thể, vết thương trên người biến mất, những cây châm bạc đâm vào huyệt quan trọng cũng được rút ra hết.
Mọi thứ dường như lại khôi phục như xưa.
Chiến đấu giữa y võ luôn dài dăng dặc.
Bởi vì không giết chết đối thủ một cách triệt để, đối thủ sẽ dựa vào y thuật của mình để hồi phục.
Thần Cung Thương há lại không hiểu điều này?
Hắn cũng biết rõ chỉ dựa vào Lục Môn thì giết Lâm Chính sẽ khó như lên trời.
Đến nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào nữa.
'Thần Cung Thương hít sâu một hơi, sau đó đưa tay lên miệng cắn.
Phụt!
Máu phun ra.
“Cậu chủi!".
Người của thế gia Thần Cung hét lên. “Thương thiên tài!".
Nguyên Huyền Tâm cũng không nhịn được lớn tiếng hét lên.
Nhưng lúc này Thần Cung Thương đã quyết ý đánh cược tất cả.
Hắn cắn rách bàn tay sau đó vỗ vào ngực mình. Trong nháy mắt, ngực hắn tỏa ra ánh sáng, thần kỳ ảo diệu. Khi ánh sáng lan tỏa, khí tức quanh người Thần Cung Thương cũng thăng hoa.
“Cửa thứ bảy, Tử Môn, mởi”. Thần Cung Thương quát khẽ, miệng đã ứa máu, sắc. mặt càng trắng hơn. Mái tóc bay ngược lên trời, hai mắt
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!