"Dục Chấn Thiên?"
Lâm Chính nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn hiện trường: "Xem ra ông và đám người Trùng Long Cốc thông đồng với nhaul"
"Này, đừng có nói bậy bạ, ai thông đồng chứ? Chỉ là hợp tác mà thôi”, Trùng Long cốc chủ cười nhẹ.
"Lâm Chính, không phải nhà họ Dục chúng tôi không cho cậu cơ hội, vốn tôi đã phái chú Hai tới giảng hòa với cậu, nhưng cậu lại hung hăng không chịu buông tha nhà họ Dục của tôi. Cho nên tôi mới không dừng tay, làm bất cứ điều gì cho đến khi lấy được mạng của cậu, đừng trách tôi”, Dục Chấn Thiên bình tĩnh nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính cau mày.
Rõ ràng Ái Nhiễm đã từ chối.
Nhưng anh không trách Ái Nhiễm, dù sao thì Ái Nhiễm cũng không đủ tư cách để thay anh tiếp nhận nhà họ Dục.
Trên thực tế, Lâm Chính không quá để tâm đến việc của nhà họ Dục.
Nhưng mọi thứ đã đến mức không thể cứu vãn.
"Tiểu tử, cậu không còn chỗ dung thân nữa rồi. Tất cả sức mạnh của nhà họ Dục và Trùng Long Cốc đã được tập trung ở đây! Cậu có lắp thêm cánh cũng khó mà thoát, nhưng nếu muốn sống sót, tôi có thể chừa cho cậu một con đường, điều đó tuỳ thuộc vào việc cậu có thức thời hay không", Trùng Long cốc chủ cười nói.
"Không phải ông muốn tôi giao ra Thiên Sinh Đao và 'Trùng Long Thích đấy chứ?" Lâm Chính hỏi.
"Thông minh!"
Trùng Long cốc chủ mỉm cười và nói: "Tôi và cậu thực ra không có nhiều ân oán, nhưng cậu đã lấy thần khí của Trùng Long Cốc và khiến tôi mất mặt. Tôi làm điều này chỉ để khôi phục danh tiếng của mình ở Trùng Long Cốc mà thôi, ngoài ra không có gì khác! Nếu cậu bằng lòng hợp tác, chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?"
"Thật vậy sao?"
Lâm Chính cười nhạt một tiếng, lấy ra Thiên Sinh Đao và Trùng Long Thích.
Tất cả mọi người thở gấp, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
"Trùng Long Thích này nhất định phải trả lại cho chủ nhân ban đầu, vậy... còn Thiên Sinh Đao thì sao? Tôi đưa nó cho Dục Chấn Thiên? Hay cho ông, Trùng Long cốc chủ?" Lâm Chính mỉm cười hỏi .
Anh vừa dứt lời, Trùng Long cốc chủ đã vô cùng sửng sốt.
Dục Chấn Thiên cũng sửng sốt, và ngay lập tức nhìn chăm chằm vào Trùng Long cốc chủ.
Trùng Long cốc chủ trầm mặc chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đương nhiên đao là của nhà họ Dục! Chỉ cần Trùng Long Cốc có thể lấy lại bảo vật của mình là được. rồi”.
Ông ta nói xong, Dục Chấn Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Nhưng Lâm Chính đã cười to: "Trùng Long cốc chủ! Ông nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao? Ông sẽ giao Thiên Sinh Đao cho nhà họ Dục thật sao? Ông coi người nhà họ Dục là đám trẻ lên ba à? Bây giờ tôi vẫn đứng ở đây, ông không muốn lật mặt với nhà họ Dục. Nhưng một khi lấy được Thiên Sinh Đao, ông đương nhiên sẽ bỏ †úi mình! Giao lại cho nhà họ Dục? Đừng có giả thần giả quỷ!"
Người nhà họ Dục nghe xong, sắc mặt lại sa sầm lại.
Tuy rằng bọn họ thật sự không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Chính nói cũng có lý.
Ngay khi lấy được Thiên Sinh Đao, Trùng Long Cốc. trở mặt không nhận người quen, đến lúc đó họ cũng không thể làm gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!