Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Chú năm!".

Hai mắt Dục Chấn Thiên như sắp nứt ra, gào lên thảm thiết.

Người nhà họ Dục vô cùng căm phẫn. Ông năm Dục đã chết, Thiên Sinh Đao rơi xuống đất.

Người được gọi là Bách Độc lão nhân cười lớn, đưa †ay nắm lấy Thiên Sinh Đao.

Đúng lúc đó, một giọng nói khác lại vang lên.

“Bách Độc lão nhân, xưa nay ông quen giết người, độc ác tàn bạo. Thiên Sinh Đao là binh khí cứu người, sao có thể phù hợp với ông? Tôi thấy để nó cho tôi thì hơn!”.

Sau đó, một bóng người nhanh nhẹn lướt qua đỉnh đầu mọi người, tấn công thẳng tới Bách Độc lão nhân.

Bách Độc lão nhân nổi giận, lập tức đánh trả. Rầm!

Hai người lao vào chiến đấu với nhau, không phân cao thấp.

Những người khác thấy vậy thì đâu còn nhãn nại được nữa?

“Cướp đao! Cướp đao!”. 

 “Mau cướp Thiên Sinh Đaol”.

Xông lên cho tôi!".

Vô số người xông về phía Thiên Sinh Đao. Ai cũng như dã thú mất khống chế, hai mắt tràn ngập vẻ tham lam, không quan tâm sinh tử, không quan tâm mọi thứ, trong mắt chỉ có thanh đao lấp lánh.

“Xông lên, tất cả người trong tộc xông lên cho tôi! Cướp lại Thiên Sinh Đao! Cướp lại Thiên Sinh Đao thuộc về nhà họ Dục chúng tai”.

Dục Chấn Thiên gào lên, sau đó dẫn theo người trong tộc đi cướp.

“Anh cả! Đừng như vậy nữa! Cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Dục chắc chắn sẽ diệt vong! Đến lúc đó thì đã muộn, mau dừng tay đi”.

Ông hai Dục ôm Dục Chấn Thiên đau khổ gào lên.

“Cút ral”.

Dục Chấn Thiên đột nhiên tránh thoát khỏi ông hai Dục, ngay sau đó đạp mạnh vào người ông ta.

Ông hai Dục bị đạp ngã ra đất.

“Nghe đây, chú năm đã bị giết, chúng ta cũng có nhiều người thương vong, nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải bọn họ đổ máu vô ích hay sao?”, Dục Chấn Thiên gào lên. 

Ông hai Dục mở to mắt, nhưng lại không làm gì được.

Ông ta biết Dục Chấn Thiên đã phát điên!

Hoàn toàn phát điên rồi!

Bây giờ nói gì cũng vô dụng!

Vì Thiên Sinh Đao, Dục Chấn Thiên đã mất hết lý trí! E rằng hôm nay nhà họ Dục sẽ sụp đổ tại đây.

Vẻ mặt ông hai Dục đầy đau khổ, mệt mỏi vô cùng.

Nhìn con đường hỗn loạn, ông ta ôm bụng, đi về phía vùng đất Tu Di.

Ông ta quyết định rời đi.

Hôm nay, đám người Dục Chấn Thiên chắc chắn sẽ chết ở đây. Ông ta định giữ lại mạng cho mình, dẫn dắt nhà họ Dục, ít nhất còn giữ được hương hỏa cho nhà họ Dục.

Nhưng khi đến gần lối vào con đường nhỏ, bóng dáng Lâm Chính vẫn khiến ông ta kinh hãi.

Lúc này trên người Lâm Chính có hơn một nghìn cây châm bạc.

Lần này, châm bạc không chỉ đâm vào tử huyệt, mà còn đâm vào sinh huyệt. 

Lâm Chính đâm vào người mình hết châm này đến châm khác, mỗi châm hạ xuống đều có thể nhìn thấy cơ. thể của Lâm Chính run lên.

Hiển nhiên, châm cứu đến lúc này đã rất gian nan.

Nhưng Lâm Chính không bỏ cuộc, tiếp tục lấy châm ra đâm.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”.

Ông hai Dục không nhịn được nữa, nghiến răng hỏi. Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta, không trả lời! “Tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc rồi sao?".

Ông hai Dục rất tức giận, đưa tay tới trước định tóm lấy Lâm Chính.

Thật ra ông ta không thật sự nổi giận, mà là muốn †ìm hiểu Lâm Chính rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng ông ta vừa đưa tay ra. Âm!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement