Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy, trợn to mắt sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Một lúc sau hắn chậm rãi bò dậy, giàn giụa nước mắt: “Tôi thua rồi... tôi thua rồi...”

“Thua, không đáng sợ, anh phải nhớ bị đánh bại không quan trọng, quan trọng là anh có thể đứng dậy

được mấy lần”.

Lâm Chính vỗ vai hắn, quay đầu đi về phía con đường mòn.

Thiên Sinh Đao vẫn còn cắm ở đó. Nhưng lúc này không ai dám động vào nó.

Cho dù là người tham lam thì lúc này cũng không dám có ý nghĩ gì với Thiên Sinh Đao.

Lâm Chính bước đến, mọi người đồng loạt tản ra, nào dám ngăn lại.

Anh cứ như đi vào thế giới không người, đi đến cạnh Thiên Sinh Đao, sau đó giơ tay rút nó ra.

Lúc này không ai dám cướp lấy.

Mấy người Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy thế đều reo hò vui mừng.

Ái Nhiễm thở phào, đôi mắt ngân ngấn nước. 

“Ha ha! Được được! Ha ha ha...”

Ông hai Dục mừng rỡ đến mức chân tay loạn xạ.

Hắn liếc mắt nhìn sang các thế lực vẫn còn đang bao vây nhà họ Dục nói: “Sao nào? Các vị còn muốn đánh nữa sao?”

“ôi...”

Sắc mặt tộc trưởng chưởng môn của các thế tộc đều trở nên rất thú vị.

“Ông hai nói đùa rồi, bọn tôi nào dám động tay động chân với nhà họ Dục”.

“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm...” “Ông đừng để trong lòng, ha ha...”

Mấy người đó gượng cười, sau đó vội vung tay lên gọi người đi.

“Đứng lại! Muốn đi như thế à? Các người xem nhà họ Dục tôi là cái gì?”

Ông hai Dục lạnh lùng quát, ý muốn tính sổ với họ.

€ó uy thế của Lâm Chính ở đây, bây giờ ông ta cũng cứng rắn hơn.

“Chú hai, làm người phải khoan dung, để họ đi đi”, lúc này Ái Nhiễm gọi một tiếng. 

Ông hai Dục sửng sốt, thấy Ái Nhiễm bình tĩnh như thế thì mấp máy môi, cuối cùng mất kiên nhẫn phất tay: “Còn không mau cút đi”.

Các tộc trưởng chưởng môn vội dẫn người của mình rời đi.

“Con bé này, sao lại không để chú dạy dỗ đám khốn nạn đó một trận?”, ông hai Dục như bất mãn với việc Ái Nhiễm ngăn ông ta lại.

Nhưng Ái Nhiễm lại nói: “Chú hai, bây giờ chú cáo mượn oai hùm còn quá sớm, vẫn chưa biết anh Lâm có thể tha thứ cho nhà họ Dục hay không. Nếu anh Lâm không định tha cho nhà họ Dục, muốn tìm các chú tính sổ, chú còn đắc tội với mấy thế tộc kia, chú có nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào chưa?”

Cô ta vừa dứt lời, cả người Ông hai Dục run lên.

Đúng thế nhỉ, bây giờ tình hình nhà họ Dục vẫn chưa đến đâu.

Nếu Lâm Chính muốn tìm nhà họ Dục tính sổ, nhà họ Dục lấy cái gì mà chống đỡ? Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết thôi.

Ông hai Dục thấp thỏm bất an.

Tâm trạng của mọi người ở đó đều rất phức tạp.

Thiên tài đứng thứ tư thất bại. 

Thế chẳng phải ba thiên tài đứng trước mới có thể đánh bại được người ngoại vực này sao?

Ở đầu bên kia vùng đất Tu Di bị tàn phá có mấy bóng người đang nhìn chằm chằm Lâm Chính trên con đường mòn.

“Mọi người thấy tên này thế nào?”

“Rất tốt, là một ứng viên rất phù hợp”.

“Vậy thì... quyết định là cậu ta nhé”.

“Cứ thử đi, cũng không có ứng viên phù hợp nữa”.

 “Ừ, thế tôi đi sắp xếp”. “Ừ”.

: Mấy người đó bàn bạc xong thì lặng lẽ rời đi.

 Lâm Chính cũng thu lại tầm nhìn từ chỗ Thiên Sinh

Đao, sau đó nhìn mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông, khẽ cười: “Để mọi người lo lắng rồi”.

“Cậu Lâm, cậu... cậu mạnh quá”. Tông chủ Thanh Huyền Tông há miệng, nhất thời không biết miêu tả tâm trạng kích động của mình bằng ngôn từ nào, chỉ đành chắp tay lại với Lâm Chính.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement