Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Lâm Chính thành danh trong cuộc thi lần này. Cái tên của anh nhanh chóng vang khắp vực Diệt Vong

'Thế nhưng Lâm Chính không có hứng thú với điều đó. Giờ điều anh muốn làm nhất là quay về Giang Thành, đi gặp người thân của mình.

Anh ở đây cũng được một khoảng thời gian rồi. Mặc dù thu hoạch được rất nhiều thứ ở đây nhưng vì đi lâu quá nên anh cũng muốn quay về với những người bên cạnh mình.

“Thần y Lâm, tại sao lần này lại nương tay như vậy? 'Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn cùng với Đãng Thiên Nhai, tất cả đều có thể giết chết mà tại sao anh lại không giết? Theo như những gì tôi biết về anh thì anh không phải là người như vậy mới phải chứ”.

Trên đường đi, Ái Nhiễm không nhịn được nữa bèn quay qua hỏi.

Lâm Chính thản nhiên cười, nhìn về phía trước: “Với những thiên tài như Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn và Đãng Thiên Nhai, sức ảnh hưởng của họ cực lớn. Bọn họ không chỉ có thực lực mà còn được chống lưng bởi các thế lực khác. Tôi lần này tham gia cuộc thi là tìm cách để đổi kháng với Thiên Thần Điện chứ không phải tới gây thù chuốc oán. Nếu tôi giết bọn họ, không những các thế lực sẽ hợp lại chống lại tôi mà còn khiến rất nhiều người của Vực Diệt Vong oán hận tôi. Nếu như vậy tôi tham gia cuộc thi này còn có ý nghĩa gì nữa? Huống hồ tôi với họ vốn không thù không oán, tại sao lại không tha cho họ, để họ trợ giúp cho tôi?” 

“Hóa ra là vậy...”, Ái Nhiễm bừng tỉnh.

“Cậu Lâm đúng là dũng trí song toàn, nhìn xa trông rộng. Có thể nhìn sự việc một cách thấu đáo như vậy. Tôi thật sự bái phục”, tông chủ chắp tay.

“Sư phụ, sau khi trải qua chuyện này thì chắc chắn Thanh Huyền Tông cũng mạnh lên không ít rồi”, Ái Nhiễm cười nói.

“Đương nhiên rồi. Tất cả là đều nhờ vào hồng phúc của Lâm Chính hết", tông chủ vội nói, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích.

Giờ Thanh Huyền Tông danh tiếng vang xa, thu nạp thêm được nhiều nhân tài, xây dựng lại tông môn. Lâm Chính mỉm cười, không nói gì

Đột nhiên anh đanh mắt, hét lớn: “Mọi người dừng lại”.

Đám đông lập tức khựng bước, rút kiếm ra bằng vẻ cảnh giác.

“Cậu Lâm sao thế?”

“Lẽ nào vẫn còn kẻ nào đó muốn đoạt Thiên Sinh Đao sao?”

“Hừ, đến cả Đãng Thiên Nhai còn không cướp được thì còn ai chứ? Chẳng lẽ chúng chán sống rồi”.

Đám đông quát lớn. Lâm Chính chỉ lên tiếng: “Đối phương không phải đoạt Thiên Sinh Đao, mọi người cất vũ khí đi đi”.

“Ồ!”, Ái Nhiễm nhìn Lâm Chính, chỉ thấy anh đang nhìn về phía trước.

Lúc này họ thấy phía trước xuất hiện hai bóng hình.Trong đó có một người mà ai cũng biết. Đó là người của Lôi Trạch.

“Lôi Hổ.

“Lôi Hổ đại nhân”, tông chủ Thanh Huyền Tông thất thanh.

“Tại sao Lôi Hổ lại xuất hiện ở đây, bọn họ muốn làm gì?", Ái Nhiễm chau mày.

“Tới hỏi là biết liền”, Lâm Chính bước tới. Đám đông thấp thỏm nhưng vẫn làm theo. Lâm

Chính liếc nhìn Lôi Hổ thì thấy ông ta mỉm cười như đợi ở đây đã lâu.

Bên cạnh Lôi Hổ là một người già tóc đỏ. Người già này trông rất cổ quái, toàn bộ tóc và lông trên người đều là màu đỏ hơn nữa còn bị gù, chỉ cao tầm 1m4. Thế nhưng người này lại cầm một cây gậy dài gần 2m cũng màu đỏ, khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Khí tức của người này có vẻ còn cao hơn cả Lôi Hổ.

“Người anh em, thật không ngờ cậu thần dũng như vậy. Không những giành được vị trí quán quân mà còn đánh bại cả các vị anh kiệt, đến Đãng Thiên Nhai cũng không phải là đối thủ của cậu.nĐúng là xứng đáng”, Lôi Hổ mỉm cười.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement