Trên thần mộ còn hơi nóng mặt trời, sau khi được ánh trăng chiếu vào liền tỏa ra ánh sáng.
Sau đó... Ầm ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.
Gò đất kia tách ra thành bốn năm phần như đóa hoa sen.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.
"Thần mộ sắp mở rồi!", có người không nhịn được kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy cánh hoa sen vừa bung nở. VùiI
Một luồng khí trắng xung thiên phun ra từ chính giữa bông hoa sen đang nở, vọt vào mây xanh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm luồng khí trắng kia, sắc mặt thay đổi.
"Đây là khí tức gì vậy? Tại sao lại u tối đáng sợ như
Lâm Chính đanh giọng nói.
"Đây chính là chướng khí bên trong thần mộ! Trong thần mộ sẽ không ngừng giải phóng chướng khí, 50 năm không mở, chướng khí bên trong đã đạt đến cực hạn. Bây giờ lối vào thần mộ vừa mở, chướng khí đương nhiên sẽ tràn ra!", Lôi Hổ trầm giọng đáp.
"Vậy sao?”".
Sắc mặt Lâm Chính nghiêm túc, ghé lại gần luông chướng khí kia, tim đập thình thịch.
Anh phát hiện ra mình hoàn toàn không thể phân tích hiểu được luồng khí này.
Chúng giống như hỗn độn chưa ai biết tới, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Lâm Chính đanh mắt nhìn một lát, rồi bất ngờ nhặt hòn đá dưới đất lên, ném về phía luồng khí.
VùI
Khoảnh khắc hòn đá lại gần luồng khí, liền lập tức nát vụn.
"Chướng khí có thể xé nát mọi thứ, đá ở trong thần mộ đều là từ nguyên liệu đặc biệt, nên mới có thể chịu được chướng khí. Ngoài chúng ra, tất cả người hay vật khác mà chạm vào chướng khí thì đều tan tành nát bét. Các cậu xuống đó cũng chỉ có thể dựa vào thân xác để chống chọi, dựa vào khí kình để chống lại chướng khí. Một khi tiêu hao hết khí kình, thân xác không thể chống đỡ, bị chướng khí xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được", Lôi Hổ giải thích.
Lâm Chính không nói gì.
"Người anh em, tôi nghe nói cậu là người đứng đầu cuộc thi, bị Lôi Trạch Thiên Các lôi kéo xuống thần mộ. Ha ha, trong Lôi Trạch Thiên Các thiên tài yêu nghiệt vô số, bọn họ không bảo những người kia xuống thần mộ mà lại bắt cậu đâm đầu vào chỗ chết. Nếu tôi là cậu thì sẽ không chọn xuống thần mộ".
Đúng lúc này, Thu Hải của Chân Viêm Tông cười nói.
Bớt một người xuống đó thì sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh.
Đây đương nhiên là chuyện khiến mọi người vui vẻ.
"Thu Hải, câm miệng!".
Lôi Hổ quát, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Chính: "Cậu Lâm, chờ chướng khí yếu đi thì cậu xuống đó, rõ chưa?".
"Tôi xuống cùng bọn họ là được", Lâm Chính liếc mắt nhìn Lôi Hổ, bình thản nói.
Lôi Hổ đanh mắt lại, không nói gì nữa. Chướng khí kéo dài khoảng một phút mới yếu đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!