Đám đông nín thở, cảm giác tim như muốn rớt ra ngoài. Sức tấn công khủng khiếp quá. Thế nhưng Lâm Chính có thể sống sót ra khỏi thần mộ thì cũng đâu phải dạng vừa. Lâm Chính đanh mắt, cánh tay rung lên, dị hỏa khủng khiếp bùng cháy.
Bùm! Hai bên va chạm. Khí tức của Cửu Tử Chân Nhân bị dị hỏa đốt cháy, lửa bắt đầu lan sang cánh tay của bà ta
“Dị hỏa?”
Cửu Tử Chân Nhân kêu lên, vội vàng lùi lại, bà ta cứ thế tự chặt đứt cánh tay mình. Cánh tay rơi xuống, bị cháy rụi. Bà ta dùng châm ghim lên chỗ xương nhô ra. Chỗ cánh tay gãy lập tức mọc ra một cánh tay mới.
“Cậu biết về cả dị hỏa cơ à?”, Cửu Tử Chân Nhân không dám tin.
“Lửa khắc độc. Cửu Tử Chân Nhân, bà dùng độc uy hiếp nhưng độc của bà dù có đáng sợ thì cũng có tác dụng gì chứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đừng quá đắc ý. Tưởng rằng Cửu Tử Chân Nhân chỉ có chút chiêu trò thôi sao?”
Bà ta cười lạnh, đột nhiên giơ tay lên phóng ra châm bạc nhưng không phải về phía Lâm Chính mà về phía đệ tử của mình. Các đệ tử giật mình, khựng người ngay tại chỗ như tượng gỗ. Những đệ tử khác chưa bị ghim châm thì vội vàng lùi lại.
“Thủ đoạn thông thường mà muốn giết cậu chắc khó, vậy thì tôi dùng tuyệt chiêu vậy. Mê Vụ Khán Hoa”.
Cửu Tử Chân Nhân nhảy dựng lên, cơ thể xoay quanh không gian. Một lượng lớn bột được rắc xuống. Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa đốt cháy những thứ này. Thế nhưng bộc này không phải độc nên dị hỏa không làm gì được.
Lâm Chính đanh mặt. Số bột rơi xuống phủ lên Lâm Chính. Lâm Chính nhìn xung quanh, lập tức định thoát ra.
Thế nhưng lúc này cảnh tượng xung quanh có sự thay đổi. Không còn là hình ảnh tan hoang của nhà họ Dục nữa mà là một khu vực có non xanh nước biếc.
Chuyện gì vậy? Không phải mình đang ở nhà họ Dục sao?
Lâm Chính nhìn xung quanh. Phía sau là một con đường bằng phẳng.
Anh trố mắt...Lúc này một chiếc xe màu đỏ đỗ cạnh anh. Cửa xe mở ra, Tô Nhu bước xuống.
“Tô...Nhu?”, Lâm Chính há mồm trợn mắt.
“Ông xã”, Tô Nhu lập tức ôm lấy anh, hôn lên mặt anh vô cùng ngọt ngào. Lâm Chính nín thở, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt. Anh nhìn Tô Nhu, cảm giác mọi thứ không hề chân thật.
“Tô Nhu, chúng ta...đang ở đâu vậy?”