Hổn hển!
Hổn hển!
Hai cô gái chạy theo lối cầu thang lên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm!
Thang máy đã hỏng, dường như đã bị người của Tử Vực phá hoại hệ thống cung cấp điện.
Cả trung tâm thương mại đều tối om.
Người trong trung tâm thương mại hoảng loạn chạy ra ngoài.
Hiện trường hỗn loạn.
Có đội tuần tra xông tới, nhưng rõ ràng đã bị người của Tử Vực ngăn cản, không thể lập tức đến hỗ trợ.
Bây giờ Cung Hỉ Vân và Tô Nhu, chỉ có thể dựa vào chính mình để thoát thân.
"Cô Cung, chúng ta tìm một chỗ để trốn trước đi?"
Tô Nhu liếc nhìn các cửa hàng bên cạnh, có không ít chỗ có thể ẩn nấp, cô ấy không kiềm chế được mà hỏi.
"Trốn ư? Không thể nào, thực lực của đối phương mạnh như vậy, khoảng cách gần là có thể ngửi thấy mùi của chúng ta, nếu chúng ta muốn trốn thì chắc chắn không bao lâu sẽ bị đối phương tìm được! Khi đó coi như xong!"
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói.
Tô Nhu rất ít khi tiếp xúc với những người có võ công cao cường này, không biết năng lực của bọn họ nên mới nói ra những lời như vậy.
Cô gật đầu, giờ phút này chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Cung Hỉ Vân.
Hai cô gái không dám dừng lại nghỉ ngơi, chạy một mạch đến tâng thượng.
Cung Hỉ Vân không có vấn đề gì, thể lực còn có thể chống đỡ, nhưng Tô Nhu đã thở hồng hộc, giống như không thể đứng vững, vịn vào tường miệng mở to thở dốc.
"Cô Cung, tôi... Tôi không được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi một chút...”
Tô Nhu thở dốc nói. Cung Hỉ Vân cau mày, nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy gì đó, mừng rỡ nói: "Cô Tô Nhu, mau, chúng ta thoát ra từ chỗ kial"
'Tô Nhu vừa nhìn qua.
Hóa ra ở cuối cửa hàng có một cửa sổ lớn, mà cửa sổ đối diện với sân thượng của một khu dân cư.
Nhưng khoảng cách giữa hai chỗ đó khoảng chừng ba mét, làm sao qua đó được?
"Cô Cung Hỉ Vân, không phải cô muốn tôi nhảy qua chứ?"
Mặt Tô Nhu khổ sở nói.
"Nếu không thì sao, chúng ta không còn đường để chạy nữa rồi, nếu có thể nhảy qua sân thượng đối diện, có lẽ còn có biện pháp”.
Cung Hỉ Vân tháo bình chữa cháy trên vách tường ra, dùng lực mạnh đập nát kính thủy tỉnh, tiếp đó lại ném bình chữa cháy đi.
Loảng xoảng.
Kính thủy tinh đối diện bể tan tành.
Mặc dù võ công của cô ta không tính là mạnh, nhưng những năm gần đây vẫn luôn uống đan dược mà Lâm Chính đưa cho, lực bật nhảy và sức mạnh phi thường, cô ta quay người chạy về phía Tô Nhu, ôm cô vào lòng.
“Này? Hỉ... cô Hỉ Vân, cô muốn làm gì?"
Tô Nhu sợ hết hồn.
"Tôi biết cô không nhảy được nên tôi ôm cô nhảy qual"
Ánh mắt Cung Hỉ Vân kiên định, trầm giọng quát lên.
"A2"
Tô Nhu bối rối.
Nhưng Cung Hỉ Vân không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, cô ta nhìn chằm chẳm vào cửa sổ, tăng tốc, ôm lấy Tô Nhu nhảy qua đó.
Con đường hy vọng đang ở trước mắt!
Nhảy ra cánh cửa sổ này là có thể trốn thoát!
"Lên!"
Cùng với tiếng quát to của Cung Hỉ Vân, hai chân cô ta đột nhiên phát lực, nhảy ra ngoài cửa sổ lớn!
Nhưng ngay khi người sắp nhảy ra. Phùt
Một mảng khí đen bất ngờ bịt kín cửa sổ như một bức tường.
Kít!
Hai người đụng vào chất khí này, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người bối rối, đầu óc choáng váng hoa mắt. Lúc lấy lại tinh thần bò dậy, đã bị dọa đến phát ngốc.
Chỉ thấy đầu bên kia hành lang, xuất hiện hai bóng người bị màn sương đen bao phủ.