Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Vừa dứt lời, người của đội Thiên Hổ Xích Vệ đều dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, còn việc gì sao?”, đội trưởng Xích Vệ - 'Tàng Hổ lạnh nhạt hỏi.

“Người thì để lại, các ông muốn đi thì cứ đi. Tôi muốn tự mình xử lý hai người này”, mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.

Anh vừa dứt lời, mấy người này nhìn nhau, Tàng Hổ nhíu mày.

“Thần y Lâm, chuyện này để cho đại hội giải quyết, cậu không cần bận tâm”.

“Đại hội giải quyết ư?”

Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Tàng Hổ: “Có phải các ông đã quên nơi này là địa bàn của tôi rồi không? Họ đi vào Giang Thành, mưu đồ bất chính, không để tôi xử lý, liên quan gì đến đại hội?”

Trong mắt Tàng Hổ hiện lên vẻ lạnh lùng: “Thần y Lâm, cậu có ý gì? Lẽ nào các cậu định rời khỏi đại hội?”

“Rời khỏi? Sao thế? Đại hội từng quản việt chúng tôi à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đại hội duy trì trật tự giới võ của Long Quốc, tất cả các thế lực đều phải tuân theo quy tắc của đại hội, nếu bất kỳ ai vi phạm sẽ là kẻ thù của đại hội. Tôi mong các cậu có thể tuân theo quy tắc của đại hội, chuyện này để cho đại hội xử lý đi”, Tàng Hổ trầm giọng nói.

“Đại hội xử lý?”

Lâm Chính hừ một tiếng: “Vậy tôi hỏi ông, tại sao Giang Thành xảy ra chuyện mà các ông không lập tức bảo vệ người Giang Thành, ngược lại chờ tôi chạy đến xử lý đám người này, ông mới đứng ra bảo vệ họ? Chẳng lẽ chuyện này là sai lầm của Dương Hoa tôi à?”

“Dĩ nhiên không phải”.

“Nếu đã thế thì các ông cứ mặc kệ đi. Nếu các ông đã không thể lập tức chạy đến Giang Thành để giải quyết tai họa ở đây, thì đừng nhúng tay vào nữa. Sao lại có thể cứu những kẻ vi phạm quy định của đại hội, mà khiến người tuân thủ quy tắc không vui chứ? Đây là sự công bằng mà đại hội luôn nhấn mạnh đấy à?”

Lâm Chính nói. Đám người Tàng Hổ không nói gì.

Nhưng họ sẽ không lùi bước bởi vài câu của Lâm Chính.

“Thần y Lâm, nếu có bất mãn hoặc có ý kiến gì, cậu có thể viết thư hoặc đến thắng điểm làm việc của đại hội để khiếu nại, người của chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng”.

Tàng Hổ nói, cũng không nhiều lời với Lâm Chính nữa, phất tay dẫn người rời đi. 

Thế nhưng họ vừa dịch chuyển, Lâm Chính bỗng nhảy vọt, nhanh như chớp bay lên trên đỉnh đầu đám người, sau đó giơ cánh tay lên.

Âm...

Một đao khí đáng sợ lao ra từ trên cánh tay anh, chặn hết con đường trước mặt đội Thiên Hổ Xích Vệ.

Mọi người lập tức dừng bước, rút kiếm ra lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”

Tàng Hổ quát.

“Tôi chưa từng gặp đội Thiên Hổ Xích Vệ, cũng chưa từng biết rốt cuộc các ông là thật hay giả. Tôi nghỉ ngờ các ông không phải là người của đội Thiên Hổ Xích Vệ thật nên mau chóng thả hai người này ra. Nếu không tôi sẽ xem các ông là đồng bọn của hai người này, đừng trách tôi không khách sáo”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Dĩ nhiên anh cảm thấy tức giận.

Người đại hội không thể đến cứu viện ngay nhưng vẫn muốn dẫn hai người Tử Vực này đi.

Với Lâm Chính, đây gần như đã là thiên vị rồi.

Đương nhiên quan trọng nhất là Lâm Chính cũng  nên ra uy với đại hội.

Rõ ràng xung quanh Giang Thành có nhiều tai mắt của Tử Vực và Thiên Đạo Ma như thế mà đại hội lại

không có biện pháp gì, dẫn đến xảy ra bi kịch hôm nay.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement