Bụp!
Cơ thể của một ma nhân nổ tung, biến thành từng mảnh thịt và rơi xuống đất.
Lâm Chính cả người bê bết máu khẽ thở hổn hển, đứng giữa núi thi thể và biển máu.
'Từ Giang Thành truy kích đến bây giờ đã là một đoạn đường dài hơn trăm dặm.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là thi thể của Thiên Ma Đạo Nhân. Cảnh tượng giống như ở dưới địa ngục, nhìn vô cùng kinh hãi.
"Tướng Lâm!!"
Chu Huyền Long vội vàng đi tới, nhìn Lâm Chính đang đứng trong núi thi thể thì không khỏi tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Có chuyện gì vậy?” Lâm Chính nghiêng đầu khàn khàn giọng hỏi.
"Quân chủ lực đã bị quét sạch hoàn toàn, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều kẻ lang thang chạy trốn. Nhưng xin tướng Lâm cứ yên tâm, chúng tôi đã sử dụng vệ tinh để xác định vị trí của những kẻ này, đồng thời cử các cao thủ đến bao vây và trấn áp chúng. Tôi tin rằng không mất nhiều thời gian nữa, chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!" Chu Huyền Long báo cáo.
"Những ma nhân này bản tính tàn ác, thủ đoạn thâm độc! Có thể giết thì giết hết! Nếu giữ chúng lại, một khi chúng vào thôn làng hoặc thị trấn, chúng sẽ tàn sát người vô tội và biến thành quỷ, đến lúc đó sẽ rất phiền phức!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Lệnh tiếp tục truy sát, bằng mọi cách giết hết ma nhân! Không để sót một kẻ nào!!"
"Được!"
Chu Huyền Long gật đầu, lập tức lấy bộ đàm ra truyền lệnh xuống.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính reo lên.
Anh lấy điện thoại ra và thấy người gọi tới là Cung Hỉ Vân.
"Cung Hỉ Vân! Tô Nhu và những người khác không sao chứ?”
Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.
"Chủ tịch Lâm đừng lo lắng, cô Tô và những người khác không sao, tôi đã đưa họ đến tỉnh Kinh", Cung Hỉ Vân đáp.
"Tốt lắm”.
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm: "Cô dẫn họ tới tỉnh khác lánh tạm một thời gian. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ đón họ trở về”.
"Được rồi chủ tịch Lâm”.
Cung Hỉ Vân đáp, nhưng rất nhanh lại vội vã nói: "Chủ tịch Lâm, xin đừng cúp điện thoại, cô Tô nói rằng cô ấy muốn nói chuyện với cậu..."
Lâm Chính giật mình, do dự một chút rồi nói: "Đưa điện thoại cho Tô Nhu đi".
Một lúc sau, giọng nói dễ chịu của Tô Nhu từ điện thoại vọng đến.
"Chủ tịch Lâm!"
"Gô Tô, thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi thì cô đã không phải khổ sở như vậy, thành thật xin lỗi cô', Lâm Chính cười khổ nói.
"Chủ tịch Lâm, anh không cần phải xin lỗi. Chuyện như vậy không ai muốn xảy ra. Hơn nữa, tôi đã nghe. được một số chuyện từ cô Cung, chuyện này cũng không thể trách anh. Có người muốn nhằm vào Dương Hoa, còn anh chỉ đơn giản là tự vệ mà thôi”.
Tô Nhu cười nói: "Huống chi,chủ tịch Lâm làm nhiều việc tốt như vậy, cũng giúp tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể trách anh được? Anh là người tốt!"
Tự nhiên được dán nhãn “người tốt” khiến Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng anh biết rằng Tô Nhu không có ý như mình đang suy diễn.
"Cô Tô, cô nghĩ như vậy tôi rất mừng. Cô yên tâm, tôi xử lý xong chuyện ở Giang Thành rồi sẽ về ngay. Đến lúc đó tôi có thể hứa với cô, sẽ không để cô phải chịu bất cứ tổn hại nào nữa”, Lâm Chính cười đáp.
"Cám ơn chủ tịch Lâm”. Tô Nhu cảm kích nói, nhưng sau khi do dự một lúc, cô ấy nói tiếp: "Chủ tịch Lâm, tôi có một lời thỉnh cầu, anh có thể ... anh có thể giúp tôi không?"
"Xin cô cứ nói, chỉ cần là chuyện có thể làm được, tôi nhất định sẽ không chối
"Chính là... Lâm Chính chồng tôi, hiện tại đang mất tích. Tôi không thể liên lạc với anh ấy, cũng không biết Giang Thành xảy ra chuyện gì. Nghe nói phía Nam thành phố đã bị phong toả, tất cả cư dân đang sơ tán về phía Bắc... Nếu có thể tìm thấy anh ấy, anh có thể giúp tôi bảo vệ anh ấy an toàn không? Làm ơn..."