“An Huyền đại nhân, đám quỷ đầu ma không tỉnh lại!”.
“Thuốc không có tác dụng gì cảI”.
“Làm sao đây? Đại nhân, chúng tôi... chúng tôi không biết phải làm gì”.
“Làm thế nào mới được”. Đám ma nhân bàng hoàng bất an.
“Không thể nào!”.
An Huyền hoảng loạn, không dám tin. Lạc Đàm Hoa bàng hoàng nhìn về phía Lâm Chính, dường như ý thức được gì đó, vội vàng hét lên: “An
Huyền đại nhân, mau rút lui! Mau rút lui!”.
An Huyền không ngốc, lập tức quay đầu chạy về phía Thiên Ma Đạo.
Nhưng hắn vừa mới cất bước. Vèo!
Một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt An Huyền.
“Tỉnh đường chủ?”.
An Huyền ngạc nhiên.
Một giây sau.
Vèo!
Tỉnh Duyên Hà bóp cổ An Huyền.
An Huyền không kịp đề phòng bị bóp chặt cổ, muốn động đậy cũng không được...
Lạc Đàm Hoa thoáng chốc hiểu ra, sắc mặt trắng bệch.
Bấy rập!
Người trúng bấy là bọn họ! Cô ta không nghĩ ngợi gì, quay đầu bỏ chạy.
An Huyền bị bóp chặt cổ vô cùng đau khổ, mắt mở †o.
“Ông... Ông làm gì vậy... Tỉnh đường chủ?”.
Giọng An Huyền run rẩy, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tỉnh đường chủ”.
“Tỉnh Duyên Hà” ở trước mặt hản khàn giọng nói, sau đó đưa tay kéo phần da cổ mình xuống.
Soạt.
Gương mặt của Tỉnh Duyên Hà đột nhiên biến dạng méo mó, những lớp bùn giống như thịt thối rữa đắp trên mặt ông ta.
“Đây là... dịch dung?”.
An Huyền sửng sốt.
“Tỉnh Duyên Hà của anh ở đây này”.
Lúc này, Lâm Chính ném chiếc bọc trong tay sang.
Trong bọc rơi ra một đầu người đầm đìa máu, chính là đầu của Tỉnh Duyên Hà.
“Cái gì?” An Huyền há hốc miệng, hết sức sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!