Cùng với luồng ma khí liên tục tràn vào, phần thân dưới của ma vật bắt đầu khô héo co lại, trong khi đầu của nó tiếp tục nở ra to hơn, răng nanh ở hàm trên và hàm dưới trở nên sắc bén.
Hàm trên và hàm dưới của nó khẽ rung lên, những chiếc răng sắc nhọn dường như có thể đâm thủng Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, dường như đang cố hết sức kiên trì, nhưng cơ thể anh khế run, có vẻ cũng khó có thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Vút vù vù....
Ma vật vẫn chưa dừng lại.
Lúc này phần thân dưới của nó đã biến mất.
Chỉ có phần thân trên to lớn biến dạng, nặng nề giáng xuống Ma Sơn.
Cái miệng đầy máu đã chiếm nửa cái đầu của nó, những chiếc răng nanh có thể xé nát cả núi lớn biển sâu, dường như đang từng chút một phá vỡ lớp phòng ngự máu thịt của Lâm Chính.
Nó duỗi hai cánh tay ma khí gầy guộc mảnh khảnh, mượn lực từ hai bên trái phải của ngọn núi lớn.
Hàm răng cắn trên người Lâm Chính.
Từng luồng ma khí không ngừng truyền ra qua kẽ răng.
"Căn nát hắn! Cắn nát hắn!" An Huyền hét lên phấn khích. Người Đông Phương Thần đảo kinh hãi.
Lạc Đàm Hoa ở phía ngoài cùng càng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Nếu Lâm Chính chết, với tư cách là người đầu hàng, cô ta sẽ là người đầu tiên bị xử lý.
"Chạy!" Lạc Đàm Hoa lập tức nghĩ đến từ này!
Nhưng bây giờ toàn bộ Thiên Ma Đạo đã bị kẻ địch bao vây.
Cô ta muốn chạy cũng không có nơi nào để trốn.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên duỗi tay ra, một †ay nắm chặt răng hàm trên, một tay nắm chặt răng hàm dưới, sau đó gầm lên một tiếng, bắt đầu phát lực.
An Huyền bên dưới sững sờ.
Cánh tay của Lâm Chính sưng tấy, lòng bàn tay nắm chặt hàm răng của ma vật, từng chút một xé lên trên.
Hàm trên và hàm dưới đang căn Lâm Chính đột nhiên tách ra.
"Ơ... không thể nào!" An Huyền chết lặng. Giây tiếp theo.
Roạt!
Với một lực kéo bất ngờ, Lâm Chính xé toạc hàm trên và hàm dưới của ma vật khổng lồ.
Ma khí bên trong ma vật dâng trào một hồi, sau đó lập tức sụp đổ, biến mất tại chỗ.
An Huyền ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn chết lặng.
"Tướng Lâm đúng là một vị thần!"
Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động, đột nhiên phát hiện đi theo Lâm Chính ra khỏi đảo là một lựa chọn cực kỳ đúng đắn.
Có vị thần này ở đây, sao phải lo lắng không giết được ma nhân chứ? Đến lúc đó mang vinh quang trở vê
Thần Đảo, cũng sẽ không bị coi là sỉ nhục tổ tiên!
Lâm Chính từ trên trời giáng xuống, thở hổn hển nhìn về phía Bạch Cốt Ma Điện.
"Ông chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao? Đạo chủ, đừng lãng phí thời gian nữa, dùng bản lĩnh thực sự đến chiến đấu với tôi đi!"
Nói xong, Lâm Chính lại lật bàn tay, lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên ném về phía Bạch Cốt Ma Điện.
Bùm!
Một bông sen trắng nguy nga xinh đẹp nở rộ trên đỉnh Bạch Cốt Ma Điện.
Trong phút chốc, toàn bộ Ma Điện đều tan tành, ngọn núi rung chuyển dữ dội, vết nứt từ đỉnh núi lan tràn.
Ma Sơn bị chia năm xẻ bảy. Bạch Gốt Ma Điện bị san bằng ngay tại chỗ.
Sát khí cưồng bạo lao từ trên trời xuống đất như một con dao sắc bén.
Không có nơi nào không tràn ngập sát khí hủy diệt.
Nhưng Lâm Chính biết đòn đánh này chưa giết được đạo chủ.
Ông ta không ở trong ma điện, mà ở dưới ma điện.
Lâm Chính yên lặng nhìn Tịnh Thế Bạch Liên từng chút một tiêu tan, cả người trở nên nghiêm túc.
"Đạo chủ chết rồi ư?"