Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, ánh mắt giống như sương lạnh nơi vực thẳm lướt qua đám người của Long Vương Điện.

Đám người Châu Thời Vận âm thầm nhíu mày.

Chưa có ai dám nhìn người của Long Vương Điện bằng ánh mắt đó.

“Tòa nhà đó là tao cho nổ đấy, có vấn đề gì sao?”.

Người đàn ông tóc ngắn liếc nhìn Lâm Chính, hờ hững nói.

Dường như với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.

Lâm Chính sầm mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Mày có biết tòa nhà đó để làm gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không biết, cũng không cần phải biết! Tòa nhà đó rất quan trọng với mày sao?”, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra không quan tâm.

“Tòa nhà đó đối với tao mà nói không có gì quan trọng, nhưng đối với người bị thương ở Dương Hoa và cả Giang Thành này lại vô cùng quan trọng. Đó là một khu bệnh viện nội trú, hễ là người đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh đều có thể miễn phí nhập viện dưỡng bệnh ở đây. Nhưng vì bọn mày mà bây giờ bọn họ không thể vào ở phòng mới xây, chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, không có được hoàn cảnh chữa trị tốt, thậm chí vì vậy mà bệnh tình xấu đi, bọn mày hiểu không?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

'Tòa nhà đó là chính phủ Long Quốc tài trợ xây dựng, Lâm Chính định dùng nó làm phúc lợi y tế miễn phí cho ngư: h ở Giang Thành và các nơi trên toàn quốc đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh sử dụng.

Nhưng vì sự lỗ mãng của đám người này, nó đã bị phá hoại.

Cho dù chính phủ Long Quốc có sẵn sàng đầu tư xây dựng lại, nhưng thời gian thi công kéo dài sẽ khiến nhiều người bệnh không thể kịp thời tĩnh dưỡng trong thời gian sớm nhất. Trị bệnh không thể trì hoãn, ai sẽ chịu trách nhiệm cho vấn đề xảy ra trong thời gian đó?

Chuyện này chắc chắn cũng sẽ tăng thêm khối lượng công việc cho các nhân viên trong học viện.

Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, nhân viên và bác sĩ các cấp trong học viện hầu như phải làm việc suốt ngày suốt đên, đâu thể chịu nổi sự giày vò của đám người này?

Châu Thời Vận sững sờ, người đàn ông tóc ngắn vẫn giữ bộ dạng không quan tâm, hờ hững nói: “Thần y Lâm, đó là chuyện của mày, không liên quan đến bọn tao! Tòa nhà đó chỉ là lời cảnh cáo của Long Vương Điện với mày mà thôi! Nếu mày có gì bất mãn thì có thể tìm Long Vương Điện bọn tao, bọn tao chờ đón mày bất cứ lúc nào”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu vậy, bây giờ †ao chỉ có thể tìm bọn mày thôi đúng không?”.

“Đương nhiên!".

Người đàn ông nhún vai: “Thế này vậy, nếu mày có thể đánh thắng tao, tao sẽ đền lại cho mày tòa nhà đó! Nếu mày thua thì tao cũng không làm khó mày, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, xin lỗi Long Vương Điện bọn tao, chuyện này sẽ kết thúc ở đây! Thế nào?”.

“Chơi có hơi bảo thủ rồi”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Bảo thủ?”, người đàn ông đó ngạc nhiên.

“Thế này vậy, nếu tao thắng, bọn mày phải ở lại xây lại mười khu viện nội trú cho tao! Đừng lo vấn đề đất đai, đất ở học viện này dư sức”, Lâm Chính nói.

“Mày nói gì?”.

“Dám bảo bọn tao xây nhà cho mày? Mày tưởng bọn tao là ai? Nông dân bình thường à?”.

“Mày coi thường bọn tao à?”. Vài người nổi giận, cảm thấy bị sỉ nhục.

“Không phải tao xem thường bọn mày, ngược lại hình như bọn mày xem thường nông dân bình thường nhỉ?”.

Lâm Chính nói: “Bọn mày nghĩ nông dân thì thấp. kém hơn bọn mày sao? Bọn mày nghĩ bọn mày thượng đẳng hơn người khác sao? So với nông dân, ngoài chút quyền cước màu mè ra thì bọn mày còn biết cái gì? Không phải ba đời trước bọn mày cũng là con của nông dân hay sao? Bọn mày đắc ý cái gì?”.

“Mày...”

Châu Thời Vận tức đến mức nghẹn họng.

“Được rồi”.

Người đàn ông tóc ngắn ngắt lời hắn, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, bọn tao có thể đồng ý với những gì mày nói, nhưng nếu mày thua thì sao? Dập đầu xin lỗi hình như không tương đương với cái giá của bọn tao. nhỉ?”.

“Tao thua thì tao sẽ tự sát trước mặt người của Long Vương Điện, lấy cái chết tạ tội!”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.

“Thần y Lâm!".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement