Lúc này, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn, lập tức lao đến bên cửa lấy đồ ăn.
Châu Mặc liếc nhìn.
Rõ ràng là Tử Long Nhất!
Cả người hắn đầy tro bụi, mặt chưa rửa, mang theo. một cái bát đến bên cửa lấy đồ ăn nói mấy câu, sau đó vẻ mặt thất vọng bưng đồ ăn đi.
Hiển nhiên hắn không lấy được cơm có thuốc.
“Long Nhất, bên này!”
Tử Ngải hô một tiếng.
Tử Long Nhất mới chạy tới, vô cùng kinh ngạc.
“Sao mọi người tới đây?”
Tử Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Còn không phải là vì tới để đưa cậu đi sao?” Tử Ngải tức giận nói.
“Đưa tôi đi ư?”
Vẻ mặt Tử Long Nhất trở nên kỳ quái, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
“Tử Long Nhất, cậu sao vậy?”
Châu Mặc nhìn ra tâm sự của Tử Long Nhất, tò mò hỏi.
Tử Long Nhất ngồi xuống, chần chừ một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Châu Mặc, có thể... đưa tôi đi muộn hơn không?”
“Cậu trộn xi măng đến mức nghiện rồi hả?”
Tử Ngải kinh ngạc nói.
“Không phải trộn xi măng... tôi... tôi không nỡ xa đồ ăn ở đây...”
Sắc mặt Tử Long Nhất ửng đỏ, mãi lâu sau mới nói ra.
Mọi người đều mông lung, khó tin nhìn Tử Long Nhất.
Lâm Chính ăn cơm xong thì rời khỏi nhà ăn luôn.
Chỉ cần tiền đến đúng thời gian đã định, anh cũng lười giữ lại đám người của Long Vương Điện này.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội đám người này, dù sao thực lực của Long Vương Điện cũng
rất mạnh, không nên chọc đến.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Châu Mặc đột nhiên dẫn người đến tìm.
“Anh Châu Mặc, đồ ăn hợp khẩu vị không?” Lâm Chính thờ ơ nói.
“Không tệ... không tệ...”
Châu Mặc ho khan hai tiếng, hơi lúng túng nói. “Vậy thì tốt”.
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút”.
“Chuyện gì anh cứ nói”.
“Là như vậy, chúng tôi cảm thấy... chuyện Thời Vận làm lần này hơi quá đáng, vì vậy chúng tôi định để cậu ta ở lại học viện các anh, để cậu xây dựng tòa bệnh viện cho các anh! Khi nào tòa bệnh viện xây xong, lúc đó sẽ đưa cậu ta trở về!”, Châu Mặc cười nói.