Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ thì chúng ta có thể yên tâm ở lại học viện Huyền Y Phái rồi”.
Châu Thời Vận kích động nói.
“Anh Mặc, tại sao chúng ta không nói thật với chủ?”, Tử Ngải không nhịn được hỏi.
Thực ra cô ta đã nhiều lần muốn vạch trần Châu Mặc, nhưng vẫn kiềm chế được.
“Nếu nói thật thì chắc chắn điện chủ sẽ rất tức giận. Cho dù chúng ta nói với bà ấy rằng ở lại học viện Huyền Y Phái sẽ có lợi ích, nhưng bà ấy vẫn vì thể diện mà bắt chúng ta về. Điện chủ là thím của tôi, tôi biết rõ tính tình của bà ấy, bà ấy rất coi trọng thể diện, không cho phép. chúng ta ở nơi xa xôi hẻo lánh này đâu”.
Châu Mặc lắc đầu nói. Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Cả đám Châu Thời Vận quyết định ở lại học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ở bao lâu thì ở, chỉ cần không gây. rắc rối cho anh là được.
Tính toán thời gian, Lâm Chính liên lạc với Đông Phương đảo chủ, quyết định đến đảo chữa bệnh cho chú hai Hạ của ông ta.
Nhưng anh sợ Diệp Viêm sẽ bất ngờ ập tới, nên định xuất phát ngay trong đêm, hôm sau quay về, không thể chậm trễ.
Lâm Chính rời đi một mình, không nói với ai, chỉ bảo Cổ Cương sắp xếp thuyền rồi vội vã đến đảo.
Biết tin Lâm Chính đến, ngay trong đêm Đông Phương đảo chủ đã triệu tập người trên đảo chờ đón anh ở cảng.
Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, Đông Phương đảo chủ có thể nói là vô cùng cung kính với Lâm Chính, ngay cả Lôi Vân Đới vào đảo cũng được bọn họ dọn ra một con đường, chỉ để Lâm Chính tiện đường đi.
Bây giờ Lâm Chính mới biết Lôi Vân Đới do người của Đông Phương Thần Đảo sắp xếp.
Anh không khỏi cảm khái.
“Trăm ngóng ngàn trông, cuối cùng tướng Lâm cũng đến, chú hai được cứu rồi!". Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động nói.
Những người khác trên đảo cũng mừng rỡ.
Dù sao chú hai Hạ cũng là bậc cha chú, thực lực mạnh mẽ, nếu Lâm Chính có thể chữa khỏi cho ông ta thì Đông Phương Thần Đảo sẽ có thêm một cây đại thụ chống trời. Bọn họ đương nhiên sẽ được hưởng bóng mát của cây đại thụ này.
“Tình hình của chú hai Hạ sao rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đỡ nhiều rồi, nhưng tỉnh thần vẫn có chút vấn đề, điên điên dại dại, không nhận ra ai. Nhưng cũng may ông ấy không lên cơn điên nữa, nếu không chúng tôi cũng không chịu nổi”.
Đông Phương đảo chủ cười khổ đáp.
“Ông ta trúng độc quá sâu, thuốc độc đã ngấm vào. cốt tủy, chỉ dựa vào phương thuốc kia của tôi thì không thể loại bỏ hết độc trong cốt tủy được, vẫn phải dựa vào. ngoại lực”, Lâm Chính nói.
“Vậy tất cả phải nhờ vào tướng Lâm rồi”.
Đông Phương đảo chủ cúi người nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đảo chủ dẫn Lâm Chính tới Tây Đảo.
Bọn họ đã xây riêng một ngôi nhà ở đây cho chú hai Hạ ở, đồng thời còn có không ít tỉnh nhuệ canh chừng.
Hiển nhiên Đông Phương đảo chủ vẫn lo chú hai Hạ lân cơn điên.
Dù sao ông ta cũng có thực lực quá đáng sợ, mọi người trên đảo không ai có thể chống lại được.
Lâm Chính bước vào phòng.
Lúc này, chú hai Hạ đang nằm trên giường, có vẻ đã ngủ say.
Nhưng Lâm Chính vừa lại gần giường. “Hử?”.
Chú hai Hạ bỗng trợn trừng mắt, ngồi bật dậy, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Mày là ai?”.
“Mày đến đây làm gì?”.
“Cút đi! Mau cút đi!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!