Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Châu Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Tra được gì chưa?”.

“Gậu Châu Mặc, cậu nên về đây trước đi, các cậu có tổn thất gì, chúng tôi sẽ không dễ ăn nói”.

Từ Thiên ở đầu dây bên kia vẻ mặt khó coi.

“Bớt nhiều lời, mau nói tôi biết, người đang ở đâu! Nếu làm lỡ chuyện, Long Vương Điện chúng tôi sẽ tính sổ luôn cả Dương Hoal”.

Châu Mặc khẽ gầm lên.

Từ Thiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không từ. chối. 

“Bây giờ nơi có khả năng nhất là ở khu thành cũ phía

Bắc....

Châu Mặc lập tức tắt máy, hô khẽ: “Khu thành cũ phía Bắc, đi!".

“Vâng!".

Cả nhóm vượt nóc băng tường, chạy nhanh như bay, tốc độ rất nhanh.

Chẳng lâu sau, bọn họ đã đến khu thành cũ.

Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu tìm kiếm tung tích của Châu Thời Vận, một bóng người đã đứng ra chặn đường bọn họ.

*Ồ? Không ngờ còn có nhiều người của Long Vương Điện như vậy? Ha, ha, thú vị, thú vị!”.

Người đó nhìn chằm chằm đám người Châu Mặc, thấy chỉ đám nhóc trẻ tuổi thì cực kỳ kinh ngạc: “Chỉ có mấy đứa mày? Cao thủ của điện chính Long Vương Điện đâu?”.

“Bớt ở đó dong dài! Thời Vận đâu? Mau thả cậu ta ra!", Tử Long Nhất quát lớn.

“Các cậu muốn tìm Châu Thời Vận? Được, đi theo tôi!".

Người đó cười híp mắt, quay lưng đi vào căn nhà ở phía sau. 

Châu Mặc chăm chú nhìn theo.

“Anh Mặc, cẩn thận có bẫy”.

Tử Ngải nhắc nhở.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác, không đưa Thời Vận về, chúng ta không thể ăn nói với điện chủ, vả

lại chúng ta nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự có bẫy gì, cùng lắm thì giết ra ngoài là được”.

Châu Mặc nói. Châu Mặc sốt sắng như vậy cũng là có lý do, dù sao

Châu Thời Vận cũng là em họ hắn, em họ mình bị bắt, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Cả nhóm chỉ đành đi theo người đó vào trong. Đây là một tòa nhà cũ nát, tổng cộng có năm tầng.

Toà nhà rộng rãi to lớn, vốn là một siêu thị nhưng đã chuyển đi, mãi chưa cho ai thuê.

Mọi người đi vào tâng một, thấy nơi này vô cùng. trống trải, phía cuối có vài bóng người. Châu Thời Vận đang bị trói gô trên một chiếc ghế đặt phía trước đám người đó, miệng bị nhét khăn.

Nhìn thấy nhóm Châu Mặc đến, Châu Thời Vận giấy giụa, miệng ú ớ như muốn nói gì đó.

“Thời Vận, cậu không sao chứ?”. 

Châu Mặc vội lên tiếng.

Châu Thời Vận lại không ngừng la hét, giống như muốn truyền đạt điều gì.

Châu Mặc sửng sốt, cảm thấy không ổn. Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị đóng lại.

“Hắn không sao đâu, các cậu yên tâm! Nhưng các cậu có sao không thì chưa biết!”.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement