Hổ Ma La không dám tin, thực lực của thần y Lâm Giang Thành mạnh đến mức này sao?
Dựa vào luồng khí thế này, thì rõ ràng thực lực của anh mạnh hơn ông ta.
Chuyện này là sao?
Điều này hoàn toàn không khớp với thông tin do bộ phận tình báo cung cấp.
Sắc mặt của Hổ Ma La vô cùng khó coi, ánh mắt đanh lại.
Ông ta khẽ gầm lên, muốn thoát khỏi khí thế của Lâm Chính, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Ông ta không biết, Lâm Chính hiện giờ không những sở hữu xương chí tôn, mà nhờ Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Tiên Thủy trợ giúp, sức mạnh phi thăng của anh đã được nâng cao rất nhiều.
Hiện giờ, ngoài Lục Địa Thần Tiên thực sự thì không ai là đối thủ của Lâm Chính.
Đúng lúc Hổ Ma La định dùng hết sức để thoát khỏi luồng khí thế này, thì nó bỗng dưng biến mất.
Hổ Ma La ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Thả người rồi cút đi, nếu lần sau còn dám gây sự ở Giang Thành, giết luôn không cần luận tội!".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Hổ Ma La biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Chính, nếu cố chấp muốn đấu thì e là sẽ phải bỏ mạng ở đây, nên cũng không quan tâm gì đến mặt mũi nữa.
"Được! Thần y Lâm, hôm nay tôi nể mặt cậu! Thả người!".
Hổ Ma La khẽ quát. Đám Châu Mặc lập tức được thả ra. “Thời Vận, cậu không sao chứ?".
"Cũng may thần y Lâm đến, nếu không hậu quả không thể tượng tượng được".
Bọn họ thở phào nói, ai nấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ông nể mặt tôi?".
Lâm Chính nhíu mày, đi thẳng tới trước mặt Hổ Ma La, nhìn ông ta chằm chằm.
Hổ Ma La chột dạ, vô thức lùi lại nửa bước. "Ông cũng xứng nể mặt tôi sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi lại.
Hổ Ma La nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
"CútI".
1Lâm Chính lạnh lùng quát.
Sắc mặt Hổ Ma La thoắt xanh thoắt trắng.
Đường đường thiên chủ Đệ Tam Thiên của Ma La
'Thiên mà ở Giang Thành lại bị người ta sỉ nhục như vậy, hơn nữa còn không dám ho he câu nào.
Đúng là quá nhục nhãt!
Ông ta nhìn đám thuộc hạ ở xung quanh.
Quả nhiên, đám thuộc hạ này không những kinh hãi, mà còn tỏ vẻ thất vọng sâu sắc.
Hổ Ma La mà bọn họ luôn tin tưởng dựa dẫm, luôn coi là vô địch, ở trước mặt chàng trai này lại chẳng khác gì con cháu.
Tín ngưỡng của bọn họ đã sụp đổ. Nhưng Hổ Ma La có khổ cũng không nói được. Xung quanh toàn là cao thủ Dương Hoa, nếu ông ta không giả vờ hèn thì đừng hòng ra được khỏi Giang Thành.
Trở về nhất định phải tính sổ với lũ khốn kiếp của bộ phận tình báo.
Hổ Ma La trong lòng tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính, dẫn người rời đi.
"Thần y Lâm, sao lại tha cho bọn họ? Phải diệt cỏ tận gốc chứ?”".
Châu Mặc cuống lên, vội bước tới khuyên Lâm Chính.
"Là người của Long Vương Điện các anh có thù với Ma La Thiên chứ không phải tôi. Tôi và Ma La Thiên trước giờ nước sông không phạm nước giếng, tại sao tôi phải giết bọn họ?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
Châu Mặc á khẩu.
"Thần y Lâm, tại sao anh không đến sớm chút? Hại Long Nhất ra nông nỗi này!".
Tử Ngải ôm Tử Long Nhất, vừa khóc vừa nói. "Anh ta ra nông nỗi nào?". Lâm Chính nhìn Tử Ngải hỏi.
"Anh bị mù à? Không thấy Long Nhất gãy cả hai tay sao? Hu hu hu!”.
Tử Ngải vô cùng đau lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!