Nếu theo lời Ngu Sơn Thủy, tuổi của vị Long Vương của Long Vương Điện - Tiêu Thiên Sách này khoảng từ bốn mươi đến năm mươi.
Xem ra đang ở giai đoạn trung niên, nhưng với người _ Cao Võ thì tuổi này không còn quá trẻ.
Phải biết rằng, mấy người Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy đều đã sống hơn một trăm tuổi, giai đoạn này của họ cũng mới chỉ ở bậc trung niên, với thể chất của họ thì sống hơn hai trăm năm cũng được.
“Mấy năm trước người này lập ra Long Vương Điện, xưng bá ngoại vực, chắc chắn là không tầm thường”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó nhìn Từ Thiên: “Bây giờ điện chủ Tử Long Điện đang ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm, điện chủ Tử Long Điện được sắp xếp ở phòng tiếp đón", Từ Thiên hơi cúi người xuống nói.
“Được, tôi qua đó gặp bà ta một chút”. Nói rồi Lâm Chính đứng lên đi ra ngoài. Choang!
Tiếng tách trà vỡ tan tành vang lên.
Thư ký chuyên rót trà hoảng sợ vội lui vào trong góc tường, không dám nói gì.
“Đây là thứ trà gì thế? Có là lợn cũng không uống nổi, vậy mà cũng dám lấy ra tiếp đãi tôi à? Đổi cho tôi! Tôi muốn loại trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng đấy, nghe thấy không?”
Điện chủ Tử Long Điện quát.
Giọng nói cực kỳ nghiêm nghị, sắc mặt thư ký trắng bệch run lẩy bẩy.
Nhưng vừa nghe lại là muốn uống trà Vũ Tiền Long Tỉnh, thư ký bất lực nói: “Xin lỗi bà, chỗ chúng tôi không. có loại trà này”.
Dương Hoa vốn dĩ không giàu có gì, nếu không nhờ vào Dịch Tiên Thiên và Bạch Họa Thủy tạo nên sóng lớn từ Thương Minh thì Dương Hoa không đủ để tiếp máu, cho dù là duy trì chỉ phí y tế bình thường của người bệnh cũng là vấn đề chứ đừng nói là xây nhà.
Thế nên Lâm Chính yêu cầu toàn thể Dương Hoa có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không được lãng phí.
Nếu không phải muốn cải thiện thể chất cho người ở Dương Hoa, tu vi mạnh hơn, thậm chí Lâm Chính sẽ không không yêu cầu nhà ăn bỏ thêm thuốc.
Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không kéo dài lâu, vài đơn thuốc mà trước đó Lâm Chính giao cho Mã Hải đã đăng ký độc quyền, đồng thời nhà máy dược phẩm cũng đã bắt đầu tăng ca sản xuất, không lâu sau sẽ đưa ra thị trường, lúc này đủ mang đến cho Dương Hoa doanh thu lớn.
“Dương Hoa lớn như vậy mà chẳng có trà Vũ Tiền Long Tỉnh à? Lẽ nào các người là ổ ăn xin sao?”
Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.
Sắc mặt mấy người Tân Bách Tùng ở bên cạnh cũng khó coi nhưng lại không dám nói gì.
Châu Thời Vận xấu hổ cười nói: “Mẹ à, mẹ đừng làm khó họ, phần lớn tiền của Dương Hoa đều được dùng để cứu chữa cho bệnh nhân, trị liệu ở đây không cần bệnh nhân phải trả tiền, chỉ phí chữa bệnh hàng ngày là con số cực lớn, cho nên Dương Hoa cũng không giàu, thật ra có uống Vũ Tiền Long Tỉnh gì đó hay không cũng không quan trọng, đúng không?”
“Sao nào? Con ở đây mới mấy ngày mà đã bắt đầu nghiêng về phía thần y Lâm rồi à?”
Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày.
“Điện chủ, không thể nói như thế, tốt xấu gì thần y Lâm cũng đã cứu bọn con, bọn con sao có thể không biết ơn anh ấy được chứ?”
Châu Mặc nói.
“Đúng đấy điện chủ, hơn nữa bọn tôi nhận ra thần y Lâm này đúng thật là người rất tốt, mỗi ngày học viện Huyền Y Phái đều cứu người chữa thương, cứu chữa cho rất nhiều người, đa phần đều là người dân nghèo khổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!