“Anh nói gì cơ?”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, con ngươi lóe lên sự hung ác.
Tô Nhu đứng bên cạnh thấy thế, cô lo Lâm Chính sẽ xô xát với Đinh Dương nên vội vàng ngăn cản: “Lâm Chính, đừng so đo với loại người thấp hèn này, chúng ta không chọc vào được chẳng lẽ còn không né tránh được sao? Chúng ta đi là được rồi!"
“Muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu!”
Đinh Dương lạnh nhạt quát, anh ta vung tay lên, người đàn ông mặc vest lại ngăn cản hai người.
“Anh tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ hai người lại muốn đi à? Tô Nhu, hôm nay mặc kệ như thế nào, em cũng phải ở lại đây! Nghe đây, em chỉ có một lựa chọn duy nhất! Ngay lập tức đồng ý. với anh, làm người phụ nữ của anh! Nếu không hai người đừng hòng rời khỏi đây!”
Đinh Dương hung dữ nói, anh ta đã thẹn quá hóa giận.
Anh ta mất số tiền rất lớn mới tạo ra biển hoa này.
Mục đích chính là muốn Tô Nhu ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ sự việc hỏng bét, tiền đã tiêu rồi, còn mất hết thể diện, nhưng lại không chiếm được người, làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?
Cho dù hôm nay thế nào cũng phải bắt người đàn bà này trả lời thỏa đáng cho anh ta.
Bằng không anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Đinh Dương đang nổi giận hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ bây giờ của ông lão phía sau.
Cả người ông lão run lên bần bật, mồ hôi đâm đìa, †rên khuôn mặt già nua nhuốm đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng ông ta không nhịn nổi nữa, quát lớn với vệ sĩ đang ngăn cản Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tránh ra cho tôi”.
Cả đám vệ sĩ hoảng sợ, toàn bộ tự giác lùi về phía sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông Hà nổi giận đến vậy.
Đinh Dương cũng giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn ông lão.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của ông lão, anh ta lập tức ngơ ngẩn.
“Ông Hà, ông sao thế?”
“Cậu chủ! Cậu nghe tôi khuyên một câu đi! Đừng dây dưa với cô Tô Nhu nữa! Nếu không... Nếu không sẽ mang tai họa đến cho nhà chúng ta đấy!”
Ông lão run rẩy hô to, cả người ông giống như muốn quỳ xuống đất, đôi tay vàng vọt túm chặt Đinh Dương.
Đỉnh Dương không tin nổi. Sao đột nhiên ông lão lại nói ra lời như vậy?
Lúc trước còn trên lầu hai, ông lão còn thề hứa cam đoan sẽ giúp anh ta chiếm được Tô Nhu.
“Ông Hà, có phải ông bị bệnh không? Hay là già rồi nên hồ đồ? Nếu cơ thể ông có vấn đề gì thì lập tức trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này tôi có thể tự mình giải quyết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!