Đinh Chính Nghĩa dẫn theo người vội vàng chạy tới phòng y tế của trường.
Ông ta há hốc mồm khi nhìn thấy Đinh Dương đang bị băng bó như một cái xác ướp nằm trên giường bệnh.
Toàn bộ vệ sĩ cúi đầu đứng bên cạnh, vẻ mặt tự trách và buồn bã.
“Hu hu... hu hu”.
Đôi mắt dưới lớp vải băng bó của Đinh Dương thấy. Đỉnh Chính Nghĩa đến, vội vàng di chuyển cơ thế muốn đứng dậy.
Nhưng anh ta vừa mới động đậy, người mặc áo. blouse đứng bên cạnh lập tức nói: “Cậu Đinh, đừng nhúc nhích, bây giờ cậu đang bị thương rất nặng”.
Nghe vậy, Đinh Dương mới không tiếp tục động đậy nữa.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
Đinh Chính Nghĩa lập tức chất vấn “nhân viên y tể đứng trước mặt.
“Ông Đinh, bây giờ con trai ông bị gãy xương toàn thân, phổi, gan, trái tim, não... đều hấn thương... À một con mắt còn bị mù, một tai bị điếc nữa... Đại khái là như thế...
“Nhân viên y tể suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cái gì?
" Đinh Chính Nghĩa sững sờ.
“Bác sĩ, cậu có nhầm không? Bị thương nặng như thế mà cậu chủ nhà tôi vẫn còn sống sao?”
Một người đàn ông trung niên đứng sau cau mày nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tim và não bị tổn thương mà còn có thể cử động được hả?
Siêu nhân ư?
*A? À... Chuyện này...
“Ngoài ra, tóc của cậu là màu vàng à? Sao còn có hình xăm trên cổ vậy? Nhân viên y tế của trường đại học ở Sa Thị bây giờ không tuân thủ quy tắc vậy sao?”
Người đàn ông trung niên kia tiếp tục hỏi.
“Nhân viên y tể toát mồ hôi hột, không biết nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông trung niên dường như nhận ra điều gì đó, lập tức hất chiếc mũ của “nhân viên y tể ra.
Một mái tóc vàng óng rực rỡ lộ ra trước mắt mọi người.
“Cậu không phải là nhân viên y tế của trường phải không?”
Người đàn ông trung niên hừ rồi nói. Làm gì có nhân viên y tế nhuộm tóc vàng, đã thế còn có hình xăm trên cổ chứ?
Đây chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
“Các ông chủ, tôi được bọn họ thuê để đóng giả nhân viên y tế của trường, bọn họ nói nếu tôi đóng giả tốt thì sẽ cho tôi năm trăm tệ, còn những chuyện khác thì tôi cũng không biết”.
Nhân viên y tế giả vội vàng xin tha.
“Khốn nạn. Đồ ranh con! Là mày giở trò đúng không?”
Đinh Chính Nghĩa vô cùng tức giận, lao tới, tóm lấy Đỉnh Dương đang giả vờ bị thương trên giường.
“Ôi. Bố ơi, bố đừng tức giận, đừng tức giận”. Đinh Dương ngã xuống đất một cách nhếch nhác, vội vàng đứng dậy, xé băng gạc trên mặt ra để lộ chỗ bị thương.
Đinh Chính Nghĩa đang định đánh thì dừng lại ngay lập tức.
“Bố, con bị người ta đánh thật mà, chỗ này thì con không lừa bổ”.
"Ai đánh?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa lập tức tối sầm lại.
“Bạn trai của một bạn học nữ, tên khốn đó quá kiêu ngạo, con nói với anh ta, bố con là Đinh Chính Nghĩa, anh ta lại nói Đinh Chính Nghĩa chó má gì, cứ việc tới đây. Bố, bố nhìn răng con này, bị anh ta đánh rụng mấy.
cái rồi”.
Đỉnh Dương há mồm, lộ ra hàm răng vẫn còn chảy máu, vẻ mặt đau đớn nói.
“Lã nào lại như vậy!”
Định Chính Nghĩa giận tái mặt, trong mắt hừng hực ngọn lửa giận.
Chưa có người nào dám đối xử với người nhà họ Đinh như vậy.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Ông Đinh, ông đừng tức giận, tôi cảm thấy chuyện này hơi lạ”.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói. “Gon trai tôi đã thành ra bộ dạng như vậy rồi mà còn có gì kì lạ nữa? Chẳng lẽ ông cho rằng con trai tôi đang nói dối?”
Đinh Chính Nghĩa bực tức nói.
“Đương nhiên tôi không cho rằng cậu chủ Đinh nói dối, chỉ là tôi thấy hình như có vài chuyện cậu chủ nói chưa rõ ràng”.