Chương 426: Trưởng lão Sở
Mặc dù Lâm Chính bị bao vây nhưng anh vẫn rất ung dung, đám trưởng lão chẳng thể lại gần anh.
Hô hấp của khách mời như ngừng lại.
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Nhìn thấy nắm đấm của Lâm Chính đập trên người trưởng lão kia, sức lực rất lớn lập tức làm tan rã khí lực của ông ta, chỗ lực còn lại bắt đầu xé tan da thịt xương cốt ông ta, ông ta đau đớn hét lên, người vội vàng lùi lại, cánh tay run rẩy không ngừng, da thịt bị nứt ra, xương cốt cũng chẳng lành lặn.
Lâm Chính không hề ngừng lại, anh xoay người đạp xuống mặt đất.
Đùng!
Mặt đất rung chuyển.
Lực đạp này vô cùng kinh người.
Mấy kẻ xông đến không đứng vững nổi, cơ thể đung đưa, thế tấn công bị lay chuyển.
Mắt Lâm Chính rét lạnh, cánh tay tung đòn.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Mấy tên trưởng lão đều bị đánh bay, miệng phun máu, tình cảnh vô cùng thảm.
"Á!"
Mọi người đều sững sờ.
Ngay cả trưởng lão cũng không đối phó được với Lâm Chính?
"Tên này vừa dùng châm bạc, khí lực và tốc độ mới tăng lên như vậy, nếu như tôi đoán không sai, người này là một y võ!", Kiếm Vương đang uống rượu bình tĩnh nói.
"Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, nếu đã là y võ thì có nghĩa cũng có chút thiên phú, tiếc rằng tự mình hủy bỏ tiền đồ của mình, thế thì biết trách ai bây giờ", Ứng Phá Lãng lắc đầu nói.
"Cậu cứ uống rượu đi, tôi sẽ bảo vệ cậu", Kiếm Vương nói tiếp sau lại uống một ngụm rượu.
Ứng Phá Lãng cười không nói.
Có điều Văn Hải không cười nổi nữa.
Khí lực của Lâm Chính tăng lên nhiều nhờ châm bạc khiến người ta không thể tin nổi, mà cơ bắp anh cũng cứng đến mức đáng sợ, cho dù bị bao vây tấn công, anh vẫn chẳng quan tâm, không hề phòng ngự, tiếp tục tấn công trưởng lão, đánh đối phương không ngừng.
Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương, nhưng tình cảnh của mấy trưởng lão thảm không chịu nổi.
Nếu như không gãy tay gãy chân thì ngực cùng bầm dập, ai cũng trong tình trạng sống dở chết dở, tình trạng cực kỳ tệ.
Lâm Chính cũng không ổn lắm.
Mặc dù bên ngoài không có nhiều vết thương, nhưng vẫn có nội thương, anh thở hồng hộc, lần này tốn khá nhiều sức.
"Bố, thế này... phải xử lý thế nào?"
Văn Hải luống cuống, liên tiếp lùi về sau, hoảng hốt nhìn Văn Mạt Tâm.
Khách khứa xung quanh đều lùi hết về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Lâm Chính.
"Sau này nếu con muốn tiếp quản vị trí giáo chủ của bố trong Sùng Tông Giáo thì sao có thể hoảng loạn như vậy được? Vậy thì ra thể thống gì?", Văn Mạn Tâm nhíu mày.
Ông ta có thể thấy được con trai mình không được cái nước gì, nhưng làm được gì đây? Ông ta chỉ có một đứa con trai.
"Đi, gọi trưởng lão Sở đến đây", Văn Mạt Tâm nói.
"Không cần đâu giáo chủ, tôi đến rồi!"
Lúc này một người phụ nữ mặc đồ đỏ trang điểm đậm dáng người mập mạp tươi cười đi đến.
Bà ta vừa đến, mọi người đã ngửi được một mùi hương rất nồng.
Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thảo dược.
"Trưởng lão Sở!"
Không ít người mắt sáng lên.
"Trưởng lão Sở, bà đến rồi, mau, mau xử lý giúp tôi tên này!", Văn Hải kích động chạy đến đỡ trưởng lão Sở.
"Ái ôi, thằng nhãi này sao lại khiến mọi người ra nông nỗi này, đúng là mất mặt, tôi đã nói rồi mấy người học toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ hiểu chưa? Thu dọn đi, tí nữa khiêng đến y tông chữa trị!", trưởng lão Sở cười nói.
Mấy trưởng lão nằm dưới đất trong lòng rất không vui, nhưng cũng hết cách.
Mấy đệ tử vừa định khiêng mấy trưởng lão đi, Lâm Chính lại tung cước đạp bay họ.
Mọi người ngạc nhiên.
"Thần y Lâm, anh muốn làm gì? Định đuổi cùng giết tận sao?”, Văn Hải kinh ngạc, run rẩy nói với Lâm Chính.
"Thì sao?".
Lâm Chính mặt lạnh như tiền, tung cước đạp lên ngón tay của một tên trưởng lão.
Rắc!
m thay vang lên cực kỳ chói tai.
Tiếng kêu thê thảm vang lên, một lát sau, trưởng lão kia ngất xỉu.
Mọi người hít một hơi lạnh.
"Lâm Chính, cậu quá tàn bạo!", có người tức giận nói.
"Vậy khi người của Sùng Tông Giáo các người đạp lên tay Lạc Thiên, sao không ai bảo là tàn bạo?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mọi người lập tức câm miệng.
Lâm Chính không định nương tay, lại tung cước đạp lên bàn tay còn lại của trưởng lão kia.
Ông ta vốn đã ngất xỉu, giờ lại hét lên thảm thiết.
Lâm Chính vốn không định quan tâm ai vô tội, ai có lý, bây giờ anh chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, bất chấp tất cả mà trả thù, những cái khác anh chẳng muốn quan tâm.
"Ha ha, thú vị lắm, Lục trưởng lão, ông đừng lo, tôi chữa được cánh tay kia của ông", người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Còn cậu, dám đứng đây ngang ngược, cho dù tôi tha cho cậu, chắc Sùng Tông Giáo cũng không tha cho cậu! Nói đi, cậu định chết thế nào?"
"Cứ xem thủ đoạn của bà ra sao trước đã, tôi nghe mấy lời này đến phát ngán rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Không tệ không tệ, tiếc rằng tôi cũng nhìn thấy nhiều kẻ kiêu ngạo như vậy rồi, hy vọng tí nữa cậu đừng xin tôi tha thứ", người phụ nữ mập mạp cười, nghiêng đầu nhìn Văn Mạt Tâm: "Giáo chủ, thế nào? Muốn phế hắn hay là..."
"Sống chết đều được!", Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.
Mọi người xung quanh giật mình.
Sống chết đều được.
Có vẻ như Văn Mạt Tâm đang nổi giận.
Người tên trưởng lão Sở này dù có giết Lâm Chính không, ông ta cũng không quan tâm.
"Được được! Nếu vậy tôi xử nhé!"
Trưởng lão Sở mỉm cười, bước đến chỗ Lâm Chính.
Bà ta ấn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, ngón tay khẽ cử động.
Lâm Chính nhìn thấy được cử động cực nhỏ này.
"Sao vậy? Nhãi, bây giờ cậu mà đầu hàng, biết đâu vẫn giữ được mạng, nếu như cậu cứ cố chấp, bà đây sẽ làm tan chảy mặt cậu, phế tứ chi của cậu, khiến cậu sống không bằng chết!"
Lâm Chính giơ tay nói: "Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này tôi sẽ không nương tay".
"Vậy xem xem cậu có tư cách kiêu ngạo không"
Vừa dứt lời, trưởng lão Sở lập tức giơ tay.
Đừng thấy cánh tay bà ta toàn thịt, tốc độ tay vô cùng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt bà ta giơ tay, một tia sáng màu xanh cực nhỏ xuyên qua không trung bay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức né tránh.
Roẹt.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!